Tuy nhiên, nếu muốn tự chế biến sẽ rất khó.
Dù sao thứ quan trọng nhất trong việc phối chế dược thiện chính là tỷ lệ.
Tỷ lệ của dược liệu chính là từng đời lang trung lần lượt tìm ra, hao tổn rất nhiều tâm huyết.
Hơn nữa, đối tượng dùng dược thiện chính là con người, cần phải dùng tư duy biện chứng của lang trung để tìm hiểu về thân thể, từ đó mới có thể chế biến ra dược thiện tốt hơn.
Lục Trường Sinh vẫn luôn muốn tự chế biến dược thiện.
Thứ nhất là do tiền mua dược thiện quá đắt, thứ hai là hiệu quả của Bát Trân Bổ Huyết Tán giờ đây đã càng ngày càng yếu, hắn hy vọng mình có thể chế biến ra một loại dược thiện mạnh hơn.
Nhưng nếu như không hiểu rõ về y lý, cũng không có tư duy biện chứng thì không có khả năng chế biến được ra dược thiện.
"Xem ra chỉ trở thành dược sư vẫn chưa đủ, phải trở thành lang trung nữa.
""Chẳng qua nếu dược sư muốn trở thành lang trung thì nhất định sẽ phải nhận một vị lang trung làm sư phụ.
""Ở Diệu Thủ Viên này, ta không thân cũng chẳng quen ai, không biết vị đại phu nào mới có y thuật cao minh.
Huống chi dù có là đại phu với y thuật cao minh, chưa chắc đã đồng ý nhận ta làm đồ đệ.
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, hắn thấy việc trở thành đại phu chỉ có lợi chứ không có hại.
Dù là luyện võ thì cũng phải có sự hiểu biết rõ ràng về thân thể con người.
Từ xưa tới nay, y võ không tách rời cũng là có lý của nó.
Nghĩ vậy, Lục Trường Sinh lại càng quyết tâm với suy nghĩ sẽ trở thành một đại phu.
Tính tới nay, ở Diệu Thủ Viên, người có địa vị khá cao mà Lục Trường Sinh biết cũng chỉ có Văn lão.
Nghĩ tới đây, hắn đứng phắt dậy, đi tìm Văn lão.
"Văn lão, ta đã trở thành dược sư rồi.
""Nhưng ta muốn trở thành đại phu, không biết rằng Văn lão có đề cử nào không?"Lục Trường Sinh hỏi ngay.
Văn lão ngẩng đầu, hắn không hề kinh ngạc mà trái lại còn vui mừng ra mặt.
"Đúng vậy, ta không nhìn lầm ngươi.
Với thiên phú của ngươi, nếu không hành nghề y thì thật là đáng tiếc.
""Đại phu trong Diệu Thủ Viên đông đảo, thế nhưng người có thể được xưng tụng là danh y thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
""Trong số đó, đại phu Ngô Cảnh chính là danh y đứng đầu, đừng nói chỉ là trong thành Nam Dương, dù cho có là khắp thiên hạ này, hắn cũng có thể được gọi là danh y.
""Nếu ngươi có thể đi theo đại phu Ngô Cảnh thì nhất định là tiền đồ vô lượng.
"Văn lão lên tiếng trả lời.
"Đại phu Ngô Cảnh à?"Lục Trường Sinh đăm chiêu.
Hắn có nghe nói tới đại phu Ngô Cảnh, quả đúng là danh y.
Thế nhưng hình như tính tình người này rất kỳ quái, cũng chưa từng nghe đại phu Ngô Cảnh có đồ đệ xuất sắc nào.
Đại phu có y thuật cao chưa chắc đã biết cách dạy đồ đệ.
Nhưng Lục Trường Sinh không sợ.
Ngộ tính của hắn rất cao, dù cho chỉ là đi theo bên cạnh Ngô Cảnh để nhìn thôi, hắn cũng có thể học được bảy, tám phần.
"Văn lão, ta cũng không quen biết đại phu Ngô Cảnh, chỉ sợ! "Văn lão xua tay áo, đáp: "Không sao, quan hệ cá nhân giữa lão phu và đại phu Ngô Cảnh rất thân thiết, ta đi nói hộ ngươi vài lời cũng không thành vấn đề gì.
""Ngươi cứ về trước nghỉ ngơi, chờ tin tức của lão phu là được.
""Vậy thì làm phiền Văn lão!"Lục Trường Sinh hành đại lễ với Văn lão.
Hắn không nói lời thừa thãi mà chỉ ghi nhớ kỹ ân tình của Văn lão trong lòng, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.
Lục Trường Sinh