“Bùm” một tiếng, Liễu Hồng Loan ngã sấp xuống.
Long Phi trên lưng nàng cũng ngã ngửa ra mặt băng lạnh lẽo.
Liễu Hồng Loan cuống hết cả lên, nàng vội ôm lấy đầu Long Phi khóc hô: “Phi ca, ngươi không sao chứ? Chúng ta đã tới núi băng sâu trong Ô Sơn rồi, Lục đại hiệp có thể ở ngay đây thôi, ngươi mau tỉnh lại đi! ”Thế nhưng dù Liễu Hồng Loan có khóc gọi thế nào thì Long Phi cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Vả lại toàn thân Long Phi đều rất lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy.
Tuy giờ hắn còn chưa chết nhưng nếu cứ kéo dài thế này thì Long Phi cũng chẳng cách cái chết bao xa nữa.
Trên mặt băng, thân ảnh “Quỷ Diện” xuất hiện.
Hắn dường như cũng không hề sốt ruột, cứ chậm rãi đi từng bước về phía Liễu Hồng Loan.
Hắn nhìn xung quanh, không trung hãy còn bông tuyết bay phất phơ.
Hắn giơ tay ra, lòng bàn tay rất nhanh đã phủ đầy hoa tuyết lạnh băng.
“Quỷ Diện” thở dài một tiếng: “Các ngươi mải miết chạy trốn tới nơi sâu trong Ô Sơn như thế, có lẽ vì cảm thấy ở đây có người có thể cứu được các ngươi phải không?”“Hắn đâu rồi?”Liễu Hồng Loan cắn răng, ôm chặt lấy Long Phi, cố hết sức giúp Long Phi thấy ấm áp hơn một chút.
Nhưng nàng không nói gì, chỉ hung hăng trừng “Quỷ Diện”.
“Không nói à?”“Không sao! Đã tới đây rồi ngươi cũng chẳng chạy được nữa, nếu ở đây đã không có người các ngươi muốn tìm thì ta cũng không cần giữ các ngươi lại nữa.
”“Quỷ Diện” lại bước lên phía trước.
Trong tay hắn xuất hiện rất nhiều ám khí, chỉ cần vung nhẹ ra là có thể giết chết Liễu Hồng Loan và Long Phi ngay.
Mười bước, chín bước, tám bước, bảy bước, sáu bước, năm bước! Lúc này “Quỷ Diện” chỉ còn cách Liễu Hồng Loan và Long Phi có năm bước chân.
Đột nhiên “Quỷ Diện” ngừng lại, dường như hắn đang chờ đợi điều gì đó.
Gió vẫn đang vù vù thổi qua.
Trên bầu trời hoa tuyết bay phất phơ.
Toàn thân Liễu Hồng Loan cũng bắt đầu cảm nhận được rét lạnh, thậm chí cả người nàng đều đang run rẩy.
Lúc lâu sau “Quỷ Diện” mới u ám thở dài: “Có vẻ nơi này không có ai thật.
”“Các ngươi trăm cay nghìn đắng trốn tới đây vậy mà cũng không có ai cứu các ngươi cả.
”“Nếu vậy bản tọa sẽ tiễn các ngươi luôn!”Ngay sau đó “Quỷ Diện” nâng ám khí trong tay lên.
Liễu Hồng Loan chỉ biết ôm chặt lấy Long Phi, chờ đợi tử vong buông xuống.
“Vù! ”Cuồng phong vẫn đang gào thét.
Thế nhưng Liễu Hồng Loan chờ mãi vẫn chưa thấy thần chết gọi tên mình.
Nàng mở mắt, nhìn về phía “Quỷ Diện”.
“Quỷ Diện” vẫn đứng ở chỗ cũ, ám khí cũng vẫn cầm trên tay.
Nhưng ám khí trên tay hắn cũng đã nhắm về một phía khác.
Thậm chí ánh mắt “Quỷ Diện” cũng lướt qua Liễu Hồng Loan và Long Phi, nhìn về thân ảnh đứng sau lưng họ.
Liễu Hồng Loan quay phắt đầu lại.
Cả người nàng lập tức run lên.
Lần này nàng không run lên vì giá lạnh mà bởi quá kích động!Nàng trông thấy một bóng người quen thuộc đang bước từng bước về phía mình.
“Lục đại hiệp! ”Liễu Hồng Loan rất kích động, nàng cõng Long Phi chạy trốn tới nơi sâu trong Ô Sơn không phải vì muốn tìm Lục Trường Sinh hay sao?Lục Trường Sinh đương nhiên cũng đã nhìn thấy Liễu Hồng Loan và Long Phi.
Hơn nữa có vẻ tình trạng của Long Phi không ổn.
Có điều ánh mắt hắn lại tập trung trên người “Quỷ Diện”.
“Là ngươi đả thương Long Phi sao?”“Không sai, chính là ta đả thương hắn.
”“Ngươi chỉ đả thương chứ không giết Long Phi vì muốn tìm ta?”“Quỷ Diện” gật đầu, đáp: “Nếu ngươi là người giết Thẩm Luân thì ta đúng là đang tìm ngươi thật.
”Lục Trường Sinh không đáp, Thẩm Luân đúng là do hắn giết thật.
Lúc này Liễu Hồng