Bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc ấy mắt cô bị mù, trước giờ người đàn ông này vẫn luôn là một con rồng đích thật!
Chỉ có điều trong vòng ba năm nay, anh vẫn luôn khinh thường chẳng buồn mở mắt nhìn trần thế!
Năm nay rồng thật mở mắt, thế gian này cũng nên run rẩy rồi!
Sau khi cất hành lý vào trong khách sạn, lại dẫn Hạ Nhược Y và Từ Dao đi ăn trưa trong khách sạn.
Ăn xong bữa trưa, Hạ Nhược Y chợt cất tiếng đề nghị: “Dao, Trần Dật Thần, hay là chúng ta đi dạo phố đi?”
“Được thôi.” Trần Dật Thần cười cười đáp lại cô, tất nhiên anh chẳng có ý kiến gì cả, kết hôn với Hạ Nhược Y ba năm nay, số lần hai người cùng nhau đi dạo phố có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa bình thường Hạ Nhược Y cũng rất ít khi đến Kim Lăng, dạo phố lại là thiên tính của phụ nữ, tất nhiên Trần Dật Thần sẽ cho cô được thỏa mãn.
“Tớ không thèm làm kỳ đà cản mũi đâu nhé, hai người đi đi, tớ không đi, tớ về ngủ bù một giấc, ngồi máy bay cả buổi làm tôi mệt muốn chết.” Từ Dao ngáp dài, khó khăn lắm Hạ Nhược Y mới có cơ hội ở riêng với Trần Dật Thần, tất nhiên cô sẽ không làm phiền bọn họ.
“Thế cũng được, Dao, cậu đi nghỉ ngơi đi, tớ và Trần Dật Thần đi đây.” Hạ Nhược Y cười cười rồi nói.
“Ừm, đi đi đi đi.” Từ Dao phất tay.
“Đi thôi.” Hạ Nhược Y khoác cánh tay Trần Dật Thần một cách tự nhiên.
Trần Dật Thần vốn không rành rẽ Kim Lăng cho lắm, nhưng trước kia Hạ Nhược Y lại đi học đại học ở Kim Lăng, miễn cưỡng cũng được xem là một nửa người của Kim Lăng.
Sau khi lượn lờ một hồi, hai người bọn họ đến trung tâm thương mại Thiên Đô, đây là khu mua sắm phồn hoa nhất của Kim Lăng, hàng hóa của các nhãn hàng nổi tiếng trên thế giới đều được bày bán ở nơi này.
“Trần Dật Thần, em muốn uống trà sữa.” Hạ Nhược Y chu môi tỏ vẻ đáng yêu.
“Được, anh đi mua cho em.” Trần Dật Thần cười cười rồi đáp lại cô, Hạ Nhược Y khác hẳn với các cô gái khác, cho dù cô có ăn nhiều cũng sẽ không mập, gần như ngày nào cô cũng uống trà sữa nhưng lại chưa từng thấy cô mập lên kí lô nào.
Sau mười phút xếp hàng, rốt cuộc Trần Dật Thần cũng giành được một ly trà sữa.
Hạ Nhược Y cầm trà sữa trên tay mà vui mừng giống như một đứa trẻ.
“Trần Dật Thần, chúng ta đi vào trong đi, để em giúp anh lựa vài bộ đồ.” Hạ Nhược Y chỉ tay vào trong một cửa hàng đồ nam.
Trần Dật Thần lắc lắc đầu, anh mỉm cười: “Không cần đâu, anh không thích loại đồ ấy.”
Mặc dù sinh ra trong nhà họ Trần nhưng từ trước đến nay Trần Dật Thần đều thích tiết kiệm, quần áo chỉ cần mặc được là được, trong mắt anh, quần áo vài trăm và vài chục triệu chẳng khác gì nhau cả.
Từ nhỏ mẹ đã dạy dỗ anh rằng, làm người không được nhìn vẻ bề ngoài mà phải nhìn vào tâm hồn.
Có một vài người ngoài bề mặt trông có vẻ rất sang trọng, nhưng bên trong lại mục nát.
Còn có một vài người cho dù có mặc quần áo từ vải thô nhưng lại là người thật thà, người ấy còn đáng giá hơn ngàn vàng nữa!
“Thế thôi vậy.” Hạ Nhược Y le lưỡi, cô phát hiện ra đúng là Trần Dật Thần không giống với những người đàn ông khác, anh không thích sự hư vinh, trước giờ chưa từng để ý đến thái độ của người khác với mình mà chỉ quan tâm đến những gì mình muốn thôi.
“Đi dạo phố đi.” Trần Dật Thần chỉ tay vào một cửa hàng chuyên bán túi xách hàng hiệu, anh là đàn ông, có thể không quan tâm đến vẻ ngoài nhưng Hạ Nhược Y là phụ nữ, cũng cần phải chăm chút đôi chút, dù gì phụ nữ yêu thích cái đẹp bẩm sinh kia mà.
“Được thôi.” Hạ Nhược Y ngoan ngoan gật đầu.
Rồi sau đó, hai người bọn họ đến cửa hàng chuyên bán đồ Prada.
Vừa mới bước vào trong, nữ nhân viên bán hàng mỉm cười nghênh đón.
“Chào chị, chào mừng đến với cửa hàng chúng tôi.”
“Chào cô.” Hạ Nhược Y lịch sự đáp lại.
“Xin hỏi chị muốn mua gì?” Nữ nhân viên bán hàng trang điểm đậm vẫn nở nụ cười thân thiện như cũ.
“Để tôi xem xem.” Hạ Nhược Y cười cười rồi đáp.
Nghe thấy thế, ánh mắt Chu Lị toát lên vẻ thất vọng.
Thân là nhân viên bán hàng, quan sát nét mặt của người khác chính là tài năng của cô ta.
Thường thì một đôi nam nữ bước vào trong cửa hàng, muốn xem xem bọn họ có sức mua sắm hay không thì đừng nhìn người phụ nữ mà nhìn người đàn ông sau lưng cô ta, xem xem anh ta là loại người như thế nào.
Nếu như người đàn ông ấy là
dân nhà giàu, thế thì khả năng mua hàng thành công sẽ lên đến 90%.
Nếu như người đàn ông ấy chỉ là hạng vô dụng, thế đừng nghĩ ngợi nữa, chắc chắn anh ta chỉ dẫn bạn gái mình vào cửa hàng coi chơi thôi, muốn dựa vào bọn họ để bán túi xách hàng hiệu để lấy thành tích hả? Đúng là nằm mơ.
Tất nhiên Trần Dật Thần bị nữ nhân viên bán hàng liệt kê vào hàng ngũ những người đàn ông vô dụng ngay, anh mặc đồ vỉa hè, đôi giày anh đi cũng là loại bình thường, thân là một người đàn ông mà còn chẳng đeo chiếc đồng hồ nào cho ra hồn, đúng là đồ vô dụng.
Còn Hạ Nhược Y ấy à, vóc dáng đẹp, gương mặt đẹp, vừa nhìn đã biết cô ấy là hoa khôi của trường.
Đúng là trường hợp điển hình của hoa nhài cắm bãi cứt trâu, cải thảo bị heo cụng, Chu Lị lắc đầu.
Hạ Nhược Y xem túi xách trong cửa hàng, Chu Lị không hề có ý đến phục vụ, Hạ Nhược Y lại cho rằng nơi này bán túi xách của Prada, cái rẻ nhất cũng phải sáu chục chín chục triệu thậm chí cái mắc một chút đến ba trăm triệu còn có.
Hạ Nhược Y không mua nổi, cô không cần thiết phải tốn thời gian ở nơi này.
Trần Dật Thần cười cười, anh không nói gì, suy nghĩ của Chu Lị làm anh cảm thấy rất buồn cười, đúng là phân biệt đối xử.
Vào lúc này, điện thoại của Trần Dật Thần đổ chuông, thấy số điện thoại của Kiều Tiêu Nguyệt, Trần Dật Thần nhíu mày đi ra ngoài.
“Ha ha.” Chu Lị tỏ vẻ khinh thường, đúng là đồ vô dụng, sợ bạn gái của mình mua đồ, không muốn móc tiền ra nên chuồn trước rồi.
Trước kia Chu Lị đã gặp không ít dạng đàn ông như Trần Dật Thần, vừa nhìn thấy bạn gái mình muốn mua túi xách đã tìm đủ mọi loại cớ để chuồn, rồi sau đó đứng nhìn từ đằng xa, đợi bạn gái bước ra khỏi cửa hàng mới nói ban nãy mình có việc.
Vào lúc này, một thiếu phụ xinh đẹp đeo kính đen, mặc đồ hiệu bước vào trong.
Thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, có lẽ vì da không đẹp nên cô ta trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không thể che giấu được độ nhão trên làn da cô ta.
Thiếu nữ xinh đẹp bước vào trong cửa hàng, ánh mắt Chu Lị sáng bừng lên, cô ta nhìn chăm chú vào sợi dây chuyền thiếu phụ đeo trên cổ,
Đại gia nữ điển hình đây mà!
Dường như Chu Lị nhìn thấy cả đống tiền chuẩn bị mọc chân đi.
“Chào chị, xem hỏi tôi có thể giúp gì chị không?” Chu Lị vội vàng bước đến nở nụ cười nịnh nọt, hoàn toàn không giống với cách thái độ cô ta dành cho Hạ Nhược Y, vừa nhìn đã biết thiếu phụ này là người có tiền, chắc chắn cô ta vào đây không phải chỉ để coi chơi mà thôi.
“Bên Pháp vừa mới có thêm vài mẫu túi, cửa hàng của cô có không?” Thiếu phụ xinh đẹp liếc nhìn Chu Lị, thái độ của cô ta có vẻ ngạo mạn.
Nghe thấy thế, Chu Lị càng cảm thấy phấn khởi hơn, rõ ràng thiếu phụ này thường xuyên mua hàng hiệu, rất am hiểu thời trang.
“Người đẹp, có chứ, hôm trước cửa hàng chúng tôi vừa với nhập một lô mẫu giới hạn của Prada đó, mời chị sang bên này.” Chu Lị cung kính dẫn thiếu phụ xinh đẹp đến bên quầy bản giới hạn nhưng lại thấy Hạ Nhược Y vẫn còn trong cửa tiệm.
Vào lúc này, Hạ Nhược Y nhìn thấy chiếc túi xách đỏ.
Rõ ràng ánh mắt thiếu phụ xinh đẹp thoáng có vẻ ghen tị khi nhìn thấy Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y xinh đẹp quá đi mất, cho dù vạch lá tìm sâu muốn tìm khuyết điểm trên người cô cũng khó.
Làn da căng mọng như thiếu nữ mười sáu, vóc dáng cao ráo quyến rũ như ma quỷ mà còn có cả vẻ bí ẩn.
Thiếu phụ xinh đẹp cũng được xem là mỹ nhân, nhưng ở trước mặt Hạ Nhược Y, cô ta lập tức biết thành vịt con xấu xí ngay.