Đỉnh Cấp Rể Quý

Tức giận vì người đẹp 2


trước sau

Chu Lị ngừng lại, cô ta lùi về sau, đến bây giờ mới nhìn thấy đôi mắt của thằng vô dụng kia đã đỏ gay!

Một giây sau, Trần Dật Thần lướt đến bên cạnh cô ta nhanh như chớp!

“Bốp!”

Anh chỉ vun tay tát vào mặt Chu Lị trước ánh mắt sợ hãi của cô ta, cơ thể Chu Lị văng ra sau, đập mạnh vào bức tường.

Trong nháy mắt, Chu Lị cảm thấy dường như xương cốt trong người mình đã bị lệnh rồi, không biết vỡ thành bao nhiêu mảnh nữa.

Mười mấy chiếc răng dính máu văng ra ngoài!

Nghiêm Xuân Mai đứng bên cạnh run lẩy bẩy rồi lùi về sau trong vô thức.

Nhưng Trần Dật Thần lại nhìn cô ta trân trân với ánh mắt lạnh lùng, mặc dù lúc Trần Dật Thần vào đây không nhìn thấy Nghiêm Xuân Mai đánh Hạ Nhược Y, nhưng anh có thể đoán được chắc chắn Nghiêm Xuân Mai mới là kẻ đầu têu.

Chu Lị không lớn gan như thế.

“Cậu làm gì đấy? Tôi báo cảnh sát bay giờ, đánh người là phạm pháp đấy!” Nghiêm Xuân Mai rống lên.

“Tại sao lại đánh cô ấy?” Ngọn lửa giận bùng lên trong mắt Trần Dật Thần, anh cắn răng nghiến lợi mà nói.

“Con điếm này hất trà sữa lên người tôi, tôi đánh nó thì sao hả?!” Nghiêm Xuân Mai nói một cách hùng hồn.

“Được! Được lắm!” Trần Dật Thần siết chặt nắm đấm, anh gằn từng câu từng chữ một cách lạnh lùng.

“Cậu đừng sang đây, nếu như cậu qua đây thì tôi sẽ báo…” Nghiêm Xuân Mai muốn lấy cảnh sát ra để hù dọa Trần Dật Thần, nhưng chữ cảnh sát vẫn còn chưa thốt ra khỏi miệng, Trần Dật Thần đã vung tay tát lên mặt cô ta.

Báo cảnh sát? Cô có gọi ông trời xuống cũng chẳng có ai cứu cô đâu!

Một tiếng bốp vang lên, Nghiêm Xuân Mai bị tát đến nỗi quay hai vòng tại chỗ, gương mặt trang điểm đậm của Nghiêm Xuân Mai sưng phù lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Nghiêm Xuân Mai sững sờ, cô ta cảm thấy nổ đom đóm mắt, sau khi sực tỉnh táo lại, cô ta lập tức rít lên: “Bà đây giết cậu!”

Trần Dật Thần cười lạnh, anh vung tay tát thêm một cú thật mạnh lên mặt Nghiêm Xuân Mai, làm vài cái răng của cô ta rơi ra.

Nghiêm Xuân Mai bị tát ngã sấp trên mặt đất, cô ta bắt đầu gào khóc gọi ba gọi mẹ.

Trần Dật Thần lại không buông tha cho cô ta, anh đi lên trước một bước, nhấc chân đạp lên cổ tay Nghiêm Xuân Mai.

Dùng sức mà nghiến!

Một tiếng rắc vang lên!

Cổ tay của Nghiêm Xuân Mai bị Trần Dật Thần đạp đến nứt xương!

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, cơn đau tấy khiến cho gân xanh lồi lên đầy trán Nghiêm Xuân Mai, gương mặt cô ta trở thành màu gan heo.

Vốn dĩ Chu Lị vẫn còn đang rên rỉ ở bên cạnh, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta lập tức sợ hãi đến mức đáy quần nong nóng.

Chu Lị vùng vẫy bò dậy, cô ta muốn bỏ chạy.

Trần Dật Thần cười lạnh, không cho cô ta cơ hội này mà nhấc chân, đá Chu Lị ra bã.

Rồi đạp lên mu bàn tay của Chu Lị.

“Đ…”

Chữ ‘đừng’ vẫn còn chưa kịp thốt ra thành lời, cơn đau xé ruột xé gan đã lan truyền lên từ mu bàn tay.

Xương tay của Chu Lị đã bị Trần Dật Thần đạp gãy!

Đây là cái giá của việc dám đắc tội Hạ Nhược Y!

Ánh mắt của Trần Dật Thần trở nên lạnh lùng, đã lâu lắm rồi anh chưa tức giận như thế.

Có đánh chết anh thì anh cũng không ngờ chỉ dẫn Hạ Nhược Y đi dạo phố, không ngờ lại gặp phải đám người không biết sống chết này.

“Trần Dật Thần…” Vào lúc này, Hạ Nhược Y chậm rãi tỉnh dậy.

“Nhược Y, em không sao chứ.” Trần Dật Thần vội vàng đến bên cạnh Hạ Nhược Y, anh ôm Hạ Nhược Y vào trong lòng mình.

“Hức hức, Trần Dật Thần, em đau quá.” Ánh mắt Hạ Nhược Y rướm nước, cô chỉ muốn mua túi xách mà thôi, tại sao lại gặp phải hạng người như Nghiêm Xuân Mai kia chứ.

Trần Dật Thần cảm thấy hết sức đau lòng, từ trước đến nay Hạ Nhược Y còn chưa gặp phải ấm ức như thế này bao giờ.

“Không sao đâu, để anh dẫn em đi bệnh viện.” Trần Dật Thần hít sâu một hơi, anh nhìn xuống Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị vẫn còn đang rên rỉ trên mặt đất, ánh mắt hằn lên sát khí lạnh lùng!

Hai con điếm này đều đáng chết!

“Khụ khụ khụ!”

Vào lúc này, một người đàn ông mặc vest đen dẫn bảo vệ đi vào trong.

Tiếng ồn ào ở bên này đã thu hút sự chú ý của khu mua sắm.

Người đàn ông mặc áo đen là quản lý đội bảo vệ, Vương Đại Toàn.

Vương Đại Toàn vừa bước vào trong cửa hàng đã nhìn thấy Chu Lị và Nghiêm Xuân Mai đang rên rỉ, bây giờ nhìn bộ dạng của bọn họ có vẻ rất
thê thảm, gương mặt phù lên như đầu heo thì không nói, mu bàn tay còn chảy máu đầm đìa.

Rõ ràng kẻ đầu têu là Trần Dật Thần.

Vương Đại Toàn lập tức quay sang nhìn Trần Dật Thần với ánh mắt giận dữ.

Trung tâm thương mại xảy ra chuyện lớn như thế, anh ta là quản lý đội bảo vệ, cũng khó mà tránh khỏi trách nhiệm.

“Là cậu làm sao?!” Vương Đại Toàn tức giận vô cùng.

“Ông không hỏi xem đã xảy ra chuyện gì ở đây à?” Thấy Vương Đại Toàn vừa đến đã hùng hổ với mình, giọng nói của Trần Dật Thần cũng trở nên lạnh lùng.

“Ông đây hỏi cậu có phải là do cậu làm không?! Cậu chỉ cần trả lời tôi có hoặc là không!” Vương Đại Toàn rống lên.

“Là cái thằng rác rưởi này đánh tôi đó! Mau đánh chết nó đi!” Nghiêm Xuân Mai rít lên, gương mặt cô ta đậm vẻ oán hận.

“Bắt cậu ta lại!” Vương Đại Toàn gắt gỏng.

Vào lúc này, gương mặt Trần Dật Thần trở nên lạnh lùng: “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, anh tìm hiểu cho rõ xem chuyện gì xảy ra ở đây!”

“Không cần, tôi sẽ bắt cậu quỳ xuống kể rõ cho tôi nghe!” Gương mặt Vương Đại Toàn thoáng có vẻ giận dữ, anh ta bắt buộc phải tìm cách đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Trần Dật Thần mới được.

Bảy tám tên bảo vệ ùa lên, Trần Dật Thần cười lạnh, anh xông về phía bọn chúng, trông có vẻ dũng mạnh như hổ trên núi.

Chưa đến mười giây sau, bảy tám tên bảo vệ trẻ trung lực lưỡng đã nằm đo đất, không một ai còn đứng!

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, sắc mặt Vương Đại Toàn trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra trên trán anh ta.

Gặp phải cao thủ rồi!

“Còn muốn tôi quỳ xuống kể lại mọi chuyện cho rõ ràng nữa hay không?” Trần Dật Thần hỏi với gương mặt lạnh lùng.

Ừng ực.

Vương Đại Toàn nuốt nước miếng.

“Đồ vô dụng, chúng bây đều là đồ vô dụng!” Nghiêm Xuân Mai ré lên, không ngờ bảy tám tên bảo an mà không đánh thắng một người nổi!

“Câm miệng!” Vương Đại Toàn thẹn quá thành giận, anh ta gắt gỏng, rõ ràng Trần Dật Thần biết võ công, cho bao nhiêu bảo vệ đến đánh người như thế cũng chỉ giống như giao thức ăn mà thôi.

“Còn dám mắng tôi à?!” Nghiêm Xuân Mai trừng to mắt.

“Các người đợi đấy, đồ vô dụng các người, còn có thằng rác rưởi này nữa, hôm nay chúng mày phải chết hết!” Nghiêm Xuân Mai chửi rủa rồi lấy điện thoại ra.

“Chồng ơi, có người muốn đánh em, anh có quan tâm đến em không!”

“Thằng rác rưởi ấy giỏi võ lắm, anh nhớ dẫn theo nhiều người một tí!”

Trần Dật Thần chỉ lạnh lùng nhìn Nghiêm Xuân Mai gọi người đến đây chứ không hề ngăn cản, anh muốn xem xem Nghiêm Xuân Mai có thể gọi được thể loại đầu trâu mặt ngựa nào đến!

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Vương Đại Toàn, nhìn Nghiêm Xuân Mai không giống với người bình thường, nếu như thật sự gọi người đến đây thì anh ta gặp rắc rối là cái chắc.

“Anh gì ơi, chị gì ơi, anh nể mặt tôi mà hòa giải cho xong đi.” Vương Đại Toàn mếu máo.

“Nể mặt mi? Mi là cái thá gì!”

“Đợi người của bà đến đấy, bà sẽ bắt thằng vô dụng như mi quỳ xuống đất học tiếng chó sủa!”

“Còn thằng rác rưởi này nữa, hôm nay bà đây phải bẻ gãy từng cọng xương trên người mày!”

Gương mặt Nghiêm Xuân Mai toát ra vẻ oán hận, nhưng thái độ của cô ta vẫn hung hăng như cũ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện