“Thằng ăn hại cậu, đâu ra cái xe tốt vây?” Sau khi phản ứng lại, Lâm Như Tuệ vội hỏi, bà ta có không có mắt nhìn đi nữ thì cũng biết giá của chiếc xe sang trước mặt này cũng phải mười lăm đến mười tám tỷ trở lên, đồ ăn hại như Trần Thuận sao có thể mua nổi.
“Thuê.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.
Nghe Trần Dật Thần nói vậy, Vương Mai ở bên cũng từ trong kinh ngạc mà dần bình tĩnh lại, ban đầu bà ta còn băn khoăn, Trần Dật Thần không phải là thằng ăn hại nổi tiếng khắp nơi so, sao anh có thể lái được chiếc xe sang xa xỉ thế này, nói cả buổi hóa ra là xe thuê.
“Thuê?” Lâm Như Tuệ chau mày, ác độc liếc nhìn Trần Dật Thần, hỏi: “Một đứa bị bán đi như cậu, thuê chiếc xe tốt như vậy làm gì? Có phải cậu cảm thấy lái xe sang, người khác sẽ không ngửi được cái mùi hôi hám trên người cậu kia không?”
Vẻ mặt Trần Dật Thần lạnh hẳn đi: “Lâm Như Tuệ, tôi lái xe gì có liên quan đến bà sao?”
“Lâm Như Tuệ? Giờ cậu dám gọi tôi là Lâm Như Tuệ?” Giọng điệu Lâm Như Tuệ sắc bén hơn hẳn: “Ai cho cậu cái gan gọi tôi như vậy? Trong mắt cậu còn có người mẹ vợ này không?!”
Lâm Như Tuệ lập tức nổi điên, trước kia, Trần Dật Thần dù nói thế nào cũng sẽ gọi bà ta một tiếng mẹ, hiện giờ thì hay rồi, vậy mà dám gọi thẳng tên của bà ta.
“Mẹ vợ?” Trần Dật Thần cười giễu: “Lâm Như Tuệ, bà cảm thấy bà xứng sao!”
“Tôi không xứng!” Lâm Như Tuệ tức đến xì khói: “Thằng ăn hại cậu, bà đây có gì không xứng!”
“Ba năm trước, nếu không phải bà đây giữ cậu lại, thằng ăn hại như cậu có thể sống đến giờ sao?!”
“Bà đây giữ cậu lại, cho cậu ở nhà họ Hạ, ba năm này, cậu ăn của nhà họ Hạ tôi, dùng của nhà họ Hạ tôi, tiêu không biết bao nhiêu tiền của nhà họ Hạ, hiện giờ còn dám nói bà đây không xứng làm mẹ vợ cậu, thằng ăn hại như cậu, ai cho cậu mặt mũi để cậu ăn nói thế này?”
Lâm Như Tuệ ăn ngay nói thẳng, giọng điệu hung dữ, nhưng Trần Dật Thần lại thấy thật mỉa mai.
Ba năm trước, trong nhà họ Hạ này, chỉ có mình Lâm Như Tuệ phản đối cứu anh, muốn anh tự sinh tự diệt.
Nếu không phải Hạ Nhược Y cản lại, e rằng anh thật sự đã bị ném ra ngoài.
Nhưng qua miệng Lâm Như Tuệ mặt dày này lại trở thành bà ta chính là ân nhân cứu mạng của Trần Dật Thần.
Về phần tiền của nhà họ Hạ, Trần Dật Thần anh trong ba năm này bị bán đi, tuy không kiếm được nhiều nhưng cũng tuyệt không ít!
Luôn là anh nâng đỡ nhà họ Hạ chứ không phải nhà họ Hạ nâng đỡ anh!
Có điều, chuyện Lâm Như Tuệ giỏi nhất là bóp méo sự thật, Trần Dật Thần đã quen rồi, vậy nên anh cũng lười giải thích với Lâm Như Tuệ.
Công bằng tự biết ở trong lòng!
Lâm Như Tuệ muốn nói gì thì nói đi, dù gì anh cũng không mất miếng thịt nào.
“Nếu thằng ăn hại như cậu không xem mẹ vợ cậu ra gì, vậy cậu cũng không cần tiếp tục với Nhược Y nữa. Đợi lát nữa Nhược Y đến, cậu đi với Nhược Y đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi.” Đột nhiên lâm Như Tuệ bình tĩnh lại, nói với giọng điệu ra lệnh.
“Sao nào, cậu còn không muốn ly hôn?” Lâm Như Tuệ lạnh giọng, nói: “Nói thật cho cậu biết, Nhược Y hiện đã có bạn trai rồi, mà người ta còn là nhân vật máu mặt sống tại khu biệt thự đó.”
“Bạn trai? Nhân vật có máu mặt ở tại biệt thự?” Trần Dật Thần ngẩn người, sau đó khóe môi bắt đầu co rút, đồ ngốc Lâm Như Tuệ này, người bạn trai mà bà ta nói sẽ không phải là anh chứ, ừm, “nhân vật máu mặt” ở khu biệt thự, cũng chỉ có thể là anh thôi.
Lâm Như Tuệ không hề nhận ra biểu cảm không thích hợp của Trần Dật Thần, vẫn tự biên tự diễn như cũ: “Trần Dật Thần, nếu thằng ăn hại như cậu biết điều, lần này cậu nên ly hôn với Nhược Y đi, bạn trai của Nhược Y không phải người cậu có thể đắc tội nổi đâu, nếu cậu chọc người ta mất hứng, người ta chỉ cần một câu nói là có thể khiến cậu biến mất khỏi thế giới này!”
“Thật sao?” Trần Dật Thần cười như không cười, Lâm Như Tuệ nếu biết, “thằng ăn hại” hiện đang đứng trước mắt bà ta đây chính là nhân