“Nói như vậy, lần này Diệp Hải Đường muốn chọn chồng là thật?” Trần Dật Thần hỏi, nếu như thật sự có nhiều người đến như vậy, có lẽ những tin tức tuyên truyền trong nội bộ nhà họ Diệp mà Cố Minh Sâm nói không phải không có căn cứ. Diệp Hải Đường có thể thật sự muốn nhân cơ hội này để lựa chọn chồng, hơn nữa có thể cô ta đã nhận ra mình muốn động vào cô ta nên muốn vội vàng đi ôm đùi.
“Không biết.” Chu Quảng Quyền lắc đầu, nói: “Người này là nữ vương của nhà họ Diệp, tính khí cao đến đáng sợ, cô ta tìm đàn ông đương nhiên sẽ tìm người mạnh hơn cô ta, một người đàn ông bình thường cô ta căn bản không để vào mắt, mặc dù lần này những người đến tranh cúp thần xe đều là những người ưu tú của hai thành phố Thương Châu và Nam Ninh, trẻ tuổi, tài giỏi, nhưng có thể lọt vào mắt xanh của Diệp nữ vương, sợ là thật sự chả được mấy người.”
“Vậy còn cậu?” Trần Dật Thần cười hỏi, nhìn dáng vẻ này của Chu Quảng Quyền rõ ràng rất ngưỡng mộ Diệp Hải Đường.
“Tôi?” Chu Quảng Quyền chỉ vào mũi của mình, đột nhiên bật cười haha, nói: “Tôi chả là cái thá gì, Diệp nữ vương dù có bị mù cũng chưa chắc nhìn trúng tôi.”
“Cái này thì chưa chắc, tôi cảm thấy cậu rất được.” Trần Dật Thần nói, câu nói này của anh không phải là nịnh hót Chu Quảng Quyền, mà anh thật sự cảm thấy Chu Quảng Quyền là một người không tồi, có nghĩa khí, coi trọng tình cảm.
“Haha, cảm ơn người anh em Trần Dật Thần đã coi trọng, nhưng tôi biết rõ mình là loại người gì, lần này đến đây chỉ là muốn xem xem có thể kết giao được mấy người bạn không, quyết định vấn đề vốn của nhà họ Chu chúng tôi.” Chu Quảng Quyền cười haha nói, anh ta không hề kiêng dè Trần Dật Thần, nói thẳng ra hoàn cảnh khó khăn hiện tại của nhà họ Chu.
Sau khi nghe xong, Trần Dật Thần gật đầu nói: “Bây nhà nhà họ Chu của anh còn thiếu bao nhiêu vốn?”
“1500 tỷ, chủ yếu là do mấy năm trước mở rộng quá nhanh, mượn của ngân hàng quá nhiều, bây giờ không quay vòng được, phải có 1500 tỷ thì vấn đề mới có thể coi là được giải quyết.” Chu Quảng Quyền nói.
“1500 tỷ….” Trần Dật Thần do dự một chút, nói: “Có lẽ tôi có thể giúp anh nghĩ cách.”
“Hả?” Chu Quảng Quyền há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên: “Người anh em Trần Dật Thần, anh không nói đùa đấy chứ, đây là 1500 tỷ chứ không phải là 1.5 tỷ.”
Trần Dật Thần lắc đầu, cười nói: “Tôi không nói đùa, tôi quả thật có 1500 tỷ.”
“Tôi không tin.” Chu Quảng Quyền không tin nói: “Người anh em Trần Dật Thần, tôi biết anh muốn giúp tôi, nhưng chuyện này thực sự không thể nói đùa, cho dù anh có 1500 tỷ, thì 1500 tỷ kia có thể là toàn bộ gia tài của anh rồi, thứ tôi muốn bây giờ là tiền mặt, không phải là bất động sản.”
Trên thực tế, Chu Quảng Quyền cảm thấy ngay cả 15 tỷ Trần Dật Thận chứ chắc đã có, dù sao nhìn cách ăn mặc của Trần Dật Thần, còn có con xe Audi lái khi lên núi kia, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền.
Nói Trần Dật Thần có 15 tỷ anh ta còn tin.
Nhưng nói Trần Dật Thần có 1500 tỷ, anh ta không thể tin được.
Trần Dật Thần cười khổ, Chu Quảng Quyền không tin, anh cũng không có cách nào, bây giờ anh cũng không thể lấy thẻ ngân hàng ra, nói với Chu Quảng Quyền trong thẻ ngân hàng của anh có 3000 tỷ, hơn nữa 3000 tỷ này còn là 1/1000 trong số tài sản của anh.
“Được rồi, người anh em Trần Dật Thần, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ngủ thôi, sáng sớm mai còn có siêu xe.” Chu Quảng Quyền nói.
“Được.” Trần Dật Thần gật đầu, chuyện của Chu Quảng Quyền lúc nào cũng có thể giúp, nhưng trước mắt anh không thể để lộ thân phận của mình.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dật Thần dậy rất sớm, sau khi đánh răng, rửa mặt, rời khỏi khách sạn đi đến nhà ăn.
Đúng lúc gặp Chu Giai Nhan đang ăn sáng.
Hôm nay Chu Giai Nhan để mặt mộc không trang điểm, nhưng lại mặc một chiếc váy liền màu be tôn lên dáng người thướt tha của mình, nhìn thấy Trần Dật Thần, Chu Giai Nhan nở một nụ cười lịch sự.
“Chào buổi sáng anh Trần.”
“Chào buổi sáng.”
“Anh trai tôi đâu, anh ấy vẫn chưa dậy sao?” Chu Giai Nhan cười hỏi.
“Chưa, anh ấy vẫn còn đang ngủ.”
“Ừ.”