Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 314


trước sau

CHƯƠNG 314: LY HÔN

Nhưng sắc mặt của Lâm Như Tuệ đột nhiên tái mét, chỉ thẳng vào Trần Dật Thần mắng: “Cậu lại dám vì con hồ ly tinh này mà đập vào xe của dì cả của cậu?!”

“Cậu dám nói cậu không liên quan gì đến cô ta!”

Vẻ mặt Trần Dật Thần lập tức trở nên lạnh lùng: “Con đập vào xe của Lâm Quế là vì xe của bà ấy đáng bị đâm!”

Lâm Như Tuệ vô cùng tức giận: “Lão Hạ, ông nghe đi, ông nghe xem cái đồ rác rưởi này nói gì này!”

“Cái gì mà xe của chị Quế đáng đâm? Chị Quế chính là dì cả của cậu ta, là dì cả ruột!”

“Cậu ta vì một con hồ ly tinh, đâm vào xe của chính dì cả ruột của mình, đã vậy còn nói xe của dì ruột của mình đáng đập!”

“Đây là những lời khốn nạn gì hả!”

“Hôm nay cậu dám vì con hồ ly tinh này mà nện vào xe của chị Quế, vậy thì ngày mai có phải cậu còn dám vì cái con hồ ly tinh này mà giết cả nhà 3 người chúng tôi!”

“Tuệ Tuệ, đừng gây chuyện, có chuyện gì thì về nhà rồi nói.” Sắc mặt Hạ Trấn Quốc u ám đến đáng sợ, chính là nói chuyện xấu trong nhà không được để lộ ra ngoài, cho dù Trần Dật Thần thật sự làm chuyện không đúng cũng nên về nhà để xử lý, chứ không phải cãi nhau ở một nơi đông người như bệnh viện.

“Không được!”

“Hôm nay không nói rõ ràng chuyện này, không ai được đi!” Lâm Như Tuệ kiên quyết không bỏ ra, nhất định khiến Trần Dật Thần xấu hổ trước mặt mọi người.

“Mẹ, về thôi.”

Lúc này, Hạ Nhược Y lên tiếng, giọng nói của cô lạnh lùng, trên khuôn mặt trắng nõn, thuần khiết không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.

“Không thể quay về!” Lâm Như Tuệ không thèm nghĩ đã buột miệng nói ra.

“Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng chuyện này ở đây.”

“Nếu như con không nói rõ ràng chuyện này, cái đồ bỏ đi này quay về sẽ lại tiếp tục đội mũ xanh cho con thì phải làm sao?”

“Mẹ muốn con nói như thế nào?” Trần Dật Thần hít một hơi thật sâu, hỏi.

Lâm Như Tuệ cười khẩy một tiếng: “Còn nói như thế nào? Thành thật khai ra mối quan hệ của cậu và Diệp Hải Đường, còn có mối quan hệ với con hồ ly tinh này, sau đó quỳ xuống xin lỗi Nhược Y, hứa sau này sẽ không lầm đường lạc lối nữa.”

“Làm hết những điều này, chúng ta hãy nói đến chuyện quay về nhà.”

“Lâm Như Tuệ, mẹ đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Con và Diệp Hải Đường, còn có Ngọc Nhi chỉ là bạn bè bình thường, không hề giống như mẹ nói.” Trần Dật Thần nghiến răng nghiến lợi, nói từng từ từng từ một.

“Được đằng chân lân đằng đầu?”

“Cái đồ bỏ đi ngoại tình liên tiếp ba lần, còn có mặt mũi nói tôi được đằng chân lân đằng đầu?”

“Ai cho cậu cái dũng khí đấy?”

“Tôi nói cho cậu biết, Trần Dật Thần, Nhược Y nhà chúng tôi dễ bắt nạt, nhưng tôi và lão Hạ không dễ bắt nạt như vậy đâu!”

“Lân này nếu như cậu không quỳ xuống xin lỗi Nhược Y, sau này cậu đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào nhà họ Hạ!”

“Ngày mai, cậu đi đến ủy ban, làm thủ tục ly hôn với Nhược Y nhà chúng tôi đi!”

“Được.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Nhược….Nhược Y, con nói cái gì vậy?” Lâm Như Tuệ có chút không dám tin, cái từ “được” này lại phát ra từ miệng của Hạ Nhược Y.

“Con nói được.” Hạ Nhược Y khuôn mặt không có biểu cảm gì nhìn Lâm Như Tuệ: “Ngày mai con sẽ cùng với Trần Dật Thần đi đến ủy ban để làm thủ tục ly hôn, mẹ hài lòng chưa?”

Nụ cười trên khóe miệng Lâm Như Tuệ cứng đờ, ngập ngừng nói: “Nhược….Nhược Y, con đang nói đùa sao?”

Hạ Nhược Y lắc đầu: “Con không nói đùa.”

“Nhược Y, đừng nói linh tinh!” Hạ Trấn Quốc nghiêm mặt.

Hạ Nhược Y tiếp tục lắc đầu: “Con không nói linh tinh.”

Sau khi nói xong, cô lại nhìn về phía Trần Dật Thần: “Trần Dật Thần, chúng ta ly hôn đi.”

Ly…hôn?

Trần Dật Thần ngẩng đầu lên, dường như có chút không dám tin, hai chữ này lại được nói ra từ miệng Hạ Nhược Y.

“Tại sao?”

Hít một hơi thật sao, giọng nói của Trần Dật Thần bình tĩnh trở lại.

“Không có tại sao, em mệt rồi.” Khuôn mặt Hạ Nhược Y vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng trong lòng Trần Dật Thần lại trở nên căng thẳng, dường như bị một bàn tay bóp chặt lấy, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.

Anh có thể nhìn ra, lần này Hạ Nhược Y rất nghiêm

túc.

Cô thật sự muốn ly hôn.

Chỉ là…

“Chúng ta về nhà rồi nói.” Trần Dật Thần lại hít một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

“Không cần đâu, lần này em rất nghiêm túc.” Hạ Nhược Y nhìn thẳng vào Trần Dật Thần, trong đôi mắt xinh đẹp không có bất kỳ sự chấn động nào.

“Nhược Y! Đừng gây chuyện nữa!” Hạ Trấn Quốc trầm giọng quát: “Ba năm khó khăn nhất, con và Trần Dật Thần đã cùng nhau trải qua, bây giờ ly hôn cái gì mà ly hôn?”

“Đúng vậy, Nhược Y, lúc nãy mẹ chỉ nói đùa thôi.” Lâm Như Tuệ cũng đứng bên cạnh giảng hòa, đôi mắt bà ta đảo đảo, nói: “Mặc dù, cái đồ bỏ đi này quả thật có chỗ không đúng, nhưng cũng có thể tha thứ, ly hôn….ly hôn thì thôi đi.”

“Ba, mẹ, hai người đừng nói nữa, con đã nghĩ xong rồi, con và Trần Dật Thần không hề hợp nhau.”

“Ba năm nay, chúng con thực sự không nên ở bên nhau.”

“Đến bây giờ, đoạn tình cảm này cũng nên kết thúc rồi.” Khuôn mặt Hạ Nhược Y vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhưng khuôn mặt của Trần Dật Thần đã tái nhợt hơn bao giờ.

“Xin lỗi, Trần Dật Thần, em không phải là một người vợ đủ tiêu chuẩn.” Hạ Nhược Y hít một hơi thật sâu, cô gắng kềm chế sự run rẩy trong giọng nói, sau khi nói xong, cô quay người rời đi một cách rất dứt khoát.

“Nhược Y!” Hạ Trấn Quốc lo lắng.

Lâm Như Tuệ cũng lo lắng.

Bà ta trừng mắt nhìn Trần Dật Thần: “Cái đồ bỏ đi, cậu còn ngây người ra đấy làm gì nữa? Mau đuổi theo đi.”

“Anh Dật Thần, anh mau đuổi theo chị đi, giải thích rõ ràng với chị ấy…” Lâm Ngọc Nhi cũng sắp khóc đến nơi rồi.

“Không cần.” Trần Dật Thần lắc đầu, không có ai hiểu Hạ Nhược Y hơn anh, mặc dù bên ngoài trông có vẻ yêu đuối, nhưng tính cách thật sự của cô lại cứng đầu hơn bất kỳ ai.

Một khi cô đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thay đổi được.

Cho dù anh cũng không có tác dụng.

Còn chuyện ly hôn lần này, Trần Dật Thần cũng chỉ có thể nói, tuy là bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự đoán.

“Trần Dật Thần, con thật sự muốn ly hôn với Nhược Y?!”

“Vâng.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu, mấp máy khóe miệng nói: “Ba, con xin lỗi.”

“Haiz….” Hạ Trấn Quốc thở dài, không biết phải nói gì. Ông ta có thể nhìn ra, lần này Hạ Nhược Y quyết định như vậy là có nguyên nhân khác.

Chắc chắn không phải là vì Diệp Hải Dường và Lâm Ngọc Nhi.

“Cái đồ vô dụng.” Lâm Như Tuệ hằn học mắng một câu, mặc dù ba năm nay, bà ta vẫn xúi giục Hạ Nhược Y ly hôn, nhưng đến lúc Hạ Nhược Y thật sự quyết định ly hôn, ngược lại bà ta có chút luống cuống, thậm chí không có cách nào tiếp nhận.

“Đều tại bà, nếu không phải do bà nhiều chuyện, Nhược Y cũng sẽ không làm như vậy!” Hạ Trần Quốc đem chuyện này đổ lên đầu Lam Như Tuệ.

“Này? Sao lại trách tôi? Rõ ràng là cái đồ bỏ đi này vụng trộm ở bên ngoài, bị Nhược Y bắt gặp, Nhược Y mới ly hôn với cậu ta, Hạ Trấn Quốc, ông dựa vào cái gì lại ụp cái nồi này lên đầu tôi….”

“Nếu như bà không nói đến chuyện ly hôn, Nhược Y có thể nghĩ đến chuyện này sao?”

Trần Dật Thần chán nản rời khỏi bệnh viện, Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ ở phía sau cãi nhau cái gì, anh đều không nghe rõ.

Lâm Ngọc Nhi đuổi theo, thút thít: “Anh Dật Thần, xin lỗi, đều là vì em….”

Trần Dật Thần xua tay, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười: “Không trách em, Ngọc Nhi. Chuyện này không liên quan gì đến em, Nhược Y ly hôn với anh là vì nguyên nhân khác.”

“Nhưng….”

“Đừng nhưng nữa, em về trước đi, anh muốn yên tĩnh một mình.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện