CHƯƠNG 354: NGƯỜI CÓ TAI TO MẶT LỚN
“Có khi nào tên vô dụng này quỳ xuống trước mặt người phụ trách bệnh viện Đông Đình không?” Vương Thi Viện nghi ngờ hỏi, trước đây Trần Dật Thần là tên ở rể, nên sẽ không có những thứ như tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo.
Để đạt được mục đích, rất có thể anh ta sẽ làm ra những chuyện như quỳ xuống cầu xin.
“Không đời nào.” Lý Thế Bình lắc đầu rất quả quyết: “Lần này chúng ta buôn bán với bệnh viện Đông Đình, không phải chỉ là vụ làm ăn nhỏ mấy triệu bạc, mà là làm ăn lớn gần 30 tỷ.”
“Chắc chắn người phụ trách bên đó sẽ không vì Trần Dật Thần quỳ xuống cầu xin mà mềm lòng.”
“Anh cảm thấy rất có thể sau lưng tên vô dụng này có người tai to mặt lớn nào đó đã giúp đỡ anh ta.” Lý Thế Bình suy đoán.
“Người tai to mặt lớn?” Vương Thi Viện bĩu mỗi, sau lưng một tên ở rể thì có thể có người tai to mặt lớn nào chứ?
“Thi Viện, lát nữa em tìm cơ hội nói chuyện với chú Vương, rồi thăm dò gốc gác tên vô dụng đó, xem thử lần này rốt cuộc anh ta đã lấy hóa đơn bệnh viện Đông Đình bằng cách nào.” Đáy mắt Lý Thế Bình thoáng qua tia lạnh lẽo, trước giờ anh luôn là người có thù tất báo, hôm nay Trần Dật Thần khiến anh mất mặt như thế trong công ty, nếu anh không trả lại anh ta gấp trăm lần, thì sau này anh đừng làm việc ở đây nữa.
“Vâng, hôm nay về nhà em sẽ hỏi ba em.” Vương Thi Viện gật đầu, suy nghĩ của cô hoàn toàn trái ngược với Lý Thế Bình, cô cảm thấy Trần Dật Thần đã dùng thủ đoạn không vẻ vang nào đó, nên không cần anh nói, cô cũng sẽ nói chuyện này với Vương Hoằng Nghị.
Rời khỏi công ty, Trần Lạc Thần nhanh chóng trở về Cẩm Thái.
Vẫn là căn phòng tổng thống đó, Trần Dật Thần vừa mở cửa đi vào, đã nhìn thấy bốn anh em Trần thị và Thạch Phá Quân, tất nhiên lão tam Hoàng cũng đang ở đây.
Ngoài lão tam Hoàng, còn có một bóng người cao ráo mặc đồ luyện võ màu trắng, thân hình đầy đặn.
Bóng người đó là Khương Ngọc Đình.
Là Trần Dật Thần gọi Khương Ngọc Đình tới, mục đích là để mấy người lão tam Hoàng giới thiệu cho cô một số kiến thức cơ bản trong giới võ đạo, để cô hiểu biết sơ bộ.
“Trần sư thúc.”
“Cậu Trần Dật Thần.”
Trần Dật Thần vừa bước vào, bốn anh em Trần thị và Thạch Phá Quân vội đứng dậy, chào hỏi anh với thái độ rất cung kính.
Trần Dật Thần mỉm cười gật đầu, rồi dời mắt nhìn Khương Ngọc Đình: “Cô Khương, cô thấy thế nào?”
“Thật thần kỳ!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Ngọc Đình khẽ ửng hồng, đầy phấn khích, cô chưa bao giờ nghĩ, trong thế giới bình thường này, vẫn còn ẩn giấu một thế giới khác.
Võ giả Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình… còn có Cửu đại Tông Sư chí cao vô thượng nữa!
Một chưởng của Cửu đại Tông Sư có thể trấn giữ đất nước, một kiếm có thể nắm giữ vận mệnh quốc gia!
Một người có thể chống lại một triệu người!
Đúng là chuyện thần kỳ trong đời!
Khương Ngọc Đình vốn cảm thấy cả đời này chắc chắn mình sẽ gắn liền với cơm áo gạo tiền, rồi cuối cùng là sinh lão bệnh tử.
Thế giới hành tẩu giang hồ, có ơn báo ơn, có oán báo oán đó, mình sẽ không bao giờ được tiếp xúc.
Nhưng hôm nay, Trần Dật Thần đã kéo cô vào thế giới đó.
Cô thật sự rất cảm kích!
Giờ, trong lòng Khương Ngọc Đình chỉ còn lại sự cảm kích với Trần Dật Thần.
“Cảm ơn anh Trần Dật Thần!” Khương Ngọc Đình trịnh trọng cảm ơn, sau khi nghe lão tam Hoàng nói, cô mới hiểu rõ, địa vị của võ đạo cách người bình thường bao xa.
Có thể nói là cách nhau một trời một vực.
Cô vốn tưởng rằng, mình giúp Trần Dật Thần thúc đẩy một đơn hàng lớn như thế, là lợi cho anh.
Nhưng nghe lão tam Hoàng nói xong, cô mới hiểu rõ, suy nghĩ trước đó của mình thật ngu ngốc biết bao!
So với việc nắm giữ cơ hội trở thành võ giả, thì chuyện cô giúp Trần Dật Thần thúc đẩy buôn bán nhỏ nhoi đó, chẳng đáng là gì!
Trần Dật Thần hoàn toàn không có lợi, mà ngược lại cô mới là người có lợi, hơn nữa còn được hời to!
“Cô không cần cảm ơn tôi đâu.” Trần Dật Thần cười lắc đầu nói: “Vẫn là câu nói đó, sư phụ chỉ dẫn dắt những bước cơ bản, còn việc thực hành nằm ở mỗi cá nhân.”
“Tôi
“Có lẽ lúc nãy lão tam Hoàng đã nói rất rõ với cô rồi.”
“Trong giới võ đạo, đẳng cấp võ giả còn khắt khe hơn cô nghĩ.”
“Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình, Tông Sư!”
“Mặc dù tổng cộng chỉ có bốn đại cảnh giới, nhưng khoảng cách mỗi cảnh giới, đều mang theo sự chênh lệch về địa vị và thân phận đến long trời lở đất.”
“Quy tắc sinh tồn trong giới võ đạo không chỉ tàn khốc hơn gấp trăm lần so với thế giới bình thường.”
“Trong giới võ đạo, võ giả ở tầng dưới chót hoàn toàn không có quyền lên tiếng!”
“Thậm chí ngay cả sống chết cũng do võ giả ở tầng trên kiểm soát.”
“Nên giới võ đạo không hề tốt đẹp như cô nghĩ, đến khi cô thật sự tiến vào rồi, e rằng cô sẽ hối hận về sự lựa chọn ban đầu của mình.”
Câu nói này của Trần Dật Thần như dội nước lạnh lên đầu Khương Ngọc Đình, nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, anh đang muốn tốt cho cô.
Vì cô chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp của giới võ đạo, chứ không hề hiểu rõ mặt tối của nó.
“Tôi không biết liệu tương lai tôi có hối hận hay không, nhưng trước mắt, chắc chắn tôi sẽ không hối hận.” Khương Ngọc Đình cười ngọt ngào, trước khi nghe lão tam Hoàng nói về giới võ đạo, cô vẫn hơi do dự, nhưng nghe ông ta nói xong, cô không còn do dự nào nữa.
Cô nhất định phải chứng kiến thế giới rộng lớn mạnh mẽ, thiên kiêu cùng trỗi dậy đó.
Cô nhất định phải mở mang kiến thức về tài năng cái thế của Cửu đại Tông Sư!
“Cô không hối hận thì tốt.” Trần Dật Thần mỉm cười, thật ra Khương Ngọc Đình vẫn còn một chặng đường rất dài mới có thể trở thành võ giả, hôm nay anh nói những lời này, chỉ để đề phòng tai họa cho cô thôi.
Thậm chí rất có thể, cả đời này cô sẽ không dùng đến những lời này.
Anh lại căn dặn Khương Ngọc Đình thêm mấy câu, rồi Thạch Phá Quân kéo anh qua một bên với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Trần Dật Thần, tôi cảm thấy tôi phải nói cho cậu biết một tin tức.”
“Anh Thạch cứ nói.” Tim Trần Dật Thần chùng xuống, mặt Thạch Phá Quân nghiêm nghị như thế, e rằng tin tức mà ông ta nói chẳng tốt lành gì.
Thạch Phá Quân hít sâu một hơi, rồi trầm giọng nói: “Đệ tử cuối cùng của Thần chủ tới Trung Hải rồi.”
“Đệ tử cuối cùng của Thần chủ?” Con ngươi Trần Dật Thần bỗng thu nhỏ lại, đáy lòng không khỏi khiếp sợ: “Ông ta tới Trung Hải làm gì?”
“Tôi không biết.” Thạch Phá Quân lắc đầu nói: “Tôi cũng mới nhận được tin tức này từ tổng bộ vào hôm qua, tổng bộ nói, lần này đệ tử cuối cùng của Thần chủ quan minh chính đại tới đây với thân phận cố vấn danh dự của Thương hội Thiên Thủy, nói muốn tham gia cá cược giữa Thương hội Thiên Thủy và Thương hội Trung Hải.”
“Tham gia cá cược?” Trần Dật Thần cười khẩy, đường đường là đệ tử cuối cùng của Thần chủ, thân phận cao quý đến nhường nào, sao có thể tới đây chỉ vì muốn tham gia cá cược thương hội chứ?
“Anh Thạch, anh có thể nghĩ cách giữ ông ta ở lại Trung Hải không?” Mắt Trần Dật Thần thoáng qua sát ý đáng sợ, ở nước Nhật, chắc chắn địa vị đệ tử cuối cùng của Thần chủ sẽ không thua kém người thừa kế mấy tập đoàn tài chính trăm nghìn tỷ kia, thậm chí còn cao hơn rất nhiều, nếu có thể giết chết ông ta, e rằng toàn bộ nước Nhật sẽ chấn động!
“Cậu Trần Dật Thần, cậu nghĩ nhiều rồi, muốn giết ông ta, e là còn khó hơn lên trời.” Thạch Phá Quân gượng cười, anh biết Trần Dật Thần sẽ nói thế.