CHƯƠNG 356: TRANH DANH ĐOẠT LỢI!
Giữa anh và Wanatabe, trong hai người chỉ có thể có một người còn sống rời khỏi nước H.
Nói nhỏ thì đây là một trận tranh giành mạng sống.
Còn nói lớn thì đây cũng là một trận tranh danh đoạt lợi.
Cho nên Trần Dật Thần quyết không thể lui.
Thạch Phá Quân thở dài, nếu sớm biết Trần Dật Thần sẽ lựa chọn như vậy, anh ta sẽ không nói tin tức cho Trần Dật Thần.
Anh ta hiểu Trần Dật Thần đang nghĩ điều gì, thanh danh của Tiêu Quốc Trung đúng là rất quan trọng.
Nhưng thanh danh Tiêu Quốc Trung có quan trọng đến đâu, cũng không thể quan trọng bằng tính mạng Trần Dật Thần.
Dù sao Trần Dật Thần cũng là đại sư võ học trẻ tuổi nhất nước H, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thậm chí anh sẽ trở thành tông sư thứ mười của nước H.
Đáng tiếc…
Thạch Phá Quân thở dài: “Người anh em Trần Dật Thần, ngày mai Wanatabe sẽ đến Trung Hải, anh ta sẽ ở lại Trung Hải chừng mười lăm ngày, sau khi trận cá cược giữa thương hội Trung Hải và thương hội Thiên Thủy kết thúc, anh ta sẽ theo thương hội Thiên Thủy cùng trở về nước N.”
“Vì vậy trong mười lăm ngày tới, cậu nhất định phải cẩn thận, tuy Trung Hải là địa bàn của nước H, nhưng đám gián điệp Thần Ẩn cũng không phải ăn chay, nếu bọn họ muốn biết vị trí của cậu thực ra rất dễ dàng.”
“Nếu mục tiêu Wanatabe thật là cậu thì bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể ra tay với cậu.”
Thạch Phá Quân trầm giọng nói, cảm giác bị một vị đại sư võ học tinh thông đạo ám sát để mắt tới, chỉ cần nghĩ một chút đã khiến người ta không rét mà run.
“anh Thạch yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.” Trần Dật Thần khẽ trịnh trọng gật đầu, anh sẽ không dùng mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn. Wanatabe đúng là rất mạnh, nhưng anh cũng không hề kém, làm đệ tử cuối cùng của Tiêu Quốc Trung, điểm thực sự xuất sắc của anh cũng không chỉ có thiên phú.
“Được, phí Chiến Minh, tôi sẽ cho các anh em theo dõi Wanatabe 24/24, nếu có tin tức gì, tôi sẽ mau chóng thông báo cho cậu.” Thạch Phá Quân nói. Anh ta cũng không hề tiết lộ tin tức của Trần Dật Thần cho bất cứ ai ở Chiến Minh, một là ngày đó đồng ý với Trần Dật Thần sẽ giữ bí mật cho anh.
Một nguyên nhân khác là trong nội bộ Chiến Minh vẫn có nội gián ẩn náu. Năm năm trước, nội gián này đã tiếp tay cho sát thủ của Thần Ẩn một lần, từ đó về sau, hắn không tiếp tục lộ mặt nữa.
Đến bây giờ, Chiến Minh cũng chưa tra được manh mối gì.
Một khi cho hắn biết tin tức Trần Dật Thần, vậy hắn sẽ cùng Wanatabe trong ứng ngoài hợp, e là Trần Dật Thần không chết thì cũng bị lột da.
“Làm phiền anh Thạch rồi.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu, có Chiến Minh giúp sức, đối phó Wanatabe, anh thêm mấy phần tự tin.
Reng reng reng.
Lúc này, điện thoại di động của Trần Dật Thần vang lên.
Trần Dật Thần lấy điện thoại di động từ trong túi ra, liếc nhìn biểu hiện trên màn hình, thấy là Lâm Ngọc Nhi.
Giờ này, Ngọc Nhi gọi điện thoại cho mình làm gì?
Trần Dật Thần cảm thấy nghi hoặc, lập tức nhấn xuống nghe.
Điện thoại vừa kết nối, đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh dồn dập: “Có mấy đứa con ông cháu cha đang rót rượu cho Ngọc Nhi, anh mau đến đây!”
Rót rượu cho Ngọc Nhi?
Trần Dật Thần thầm giật mình, cũng không đoái hoài tới chủ nhân của âm thanh này là ai, vội hỏi: “Ở đâu?”
“Vương Phủ Tỉnh, câu lạc bộ Lá Đỏ, phòng VIP 888, bọn họ rất nhiều người, anh mau báo cảnh sát, mang cảnh sát tới.”
Tút tút.
Vừa nói xong, đầu điện thoại kia lập tức cúp máy, cũng không cho Trần Dật Thần thêm thời gian tìm hiểu tình hình.
“Anh Thạch, câu lạc bộ Lá Đỏ của Vương Phủ Tỉnh cách nơi này bao xa?” Trần Dật Thần trầm giọng hỏi, anh vừa tới Trung Hải, còn chưa chưa quen thuộc với nơi này.
“Không xa, lái xe chừng hai mươi phút là tới.” Thạch Phá Quân nói.
“Mười phút có thể đến không?” Trần Dật Thần hỏi. Người vừa cầm điện thoại của Lâm Ngọc Nhi gọi cho anh rõ ràng là bạn của Lâm Ngọc Nhi, từ giọng nói của đối phương
“Có thể!” Thạch Phá Quân nặng nề gật đầu: “Đi thôi, người anh em Trần Dật Thần, tôi đưa cậu đi, xe tôi đỗ ngay dưới tầng.”
“Được.” Trần Dật Thần cũng không nói nhiều, lúc này chỉ có thể trông cậy vào Thạch Phá Quân mà thôi.
Xe của Thạch Phá Quân là một chiếc Land Rover đã được độ lại, thanh bảo hiểm đã được gia cố, kính cũng là kính chống đạn của Đức, thân xe sơn màu đen nhánh, dường như Hắc Võ Sĩ trong truyền thuyết thần thoại, uy nghiêm, lẫm liệt.
Trần Dật Thần ngồi lên ghế lái phụ, Thạch Phá Quân ngồi ghế lái điều khiển.
Sau đó, Thạch Phá Quân đạp mạnh, dí sát chân ga một cái.
Động cơ phân khối lớn đã sửa chữa lại phát ra tiếng gào thét như mãnh hổ xuống núi.
Trong tiếng ầm ầm, chiếc Land Rover màu đen giống như một con ngựa hoang mất cương, lao vọt ra khỏi cổng khách sạn…
Lúc này, trong một gian phòng VIP sang trọng của câu lạc bộ Lá Đỏ, đã là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất không chỉ đổ đầy bình rượu đủ loại kiểu dáng, mà còn nằm mấy thanh niên nam nữ say ngất ngưởng, miệng không ngừng nói năng lộn xộn.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Nhi đỏ bừng, đôi mắt đẹp đầy vẻ quyến rũ, rõ ràng đã rất say rồi.
Nhưng rõ ràng Lâm Ngọc Nhi được đãi ngộ ở cấp bậc khác với mấy người nằm dưới đất, cô nghiêng người dựa vào một ghế sô pha Italy bằng da thật , bên cạnh còn có một cô gái cao gầy mặc váy xếp ly, lộ ra cặp đùi thon dài xinh đẹp chăm sóc.
“Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, tỉnh lại…”
Ngay cả khi được gọi tên mà Lâm Ngọc Nhi vẫn không hề có phản ứng gì, cô gái cao gầy không khỏi cảm thấy sốt ruột, sao bạn trai của Lâm Ngọc Nhi còn chưa đến chứ?
Khi cô gái cao gầy còn đang nghĩ xem khi nào Trần Dật Thần tới, thì một thanh niên cao lớn một thân hàng hiệu, dẫn theo Patek Philippe cười tủm tỉm đi tới trước mặt cô.
Sau khi nhìn lướt qua Lâm Ngọc Nhi đang say ánh mắt mơ màng quyến rũ , ánh mắt thanh niên cao lớn không hề che giấu vẻ dâm tà, bụng dưới cũng khô nóng.
“Tiêu Thuần, Ngọc Nhi hình như uống say rồi…” Thanh niên cao lớn liếm môi một cái, ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Nhi tràn đầy dục vọng trần trụi.
“Đàn anh Lưu, Ngọc Nhi đúng là uống say rồi, tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Thiếu nữ cao gầy tên Tiêu Thuần miễn cưỡng mỉm cười, cô định đỡ Lâm Ngọc Nhi nâng lên, nhưng tay vừa chạm vào người Lâm Ngọc Nhi đã bị thanh niên cao lớn đè lại.
Thanh niên cao lớn cười tủm tỉm nhìn Tiêu Thuần: “Tiêu Thuần, chuyện như thế này sao có thể làm phiền em chứ, cứ giao cho đàn anh đi, để đàn anh đưa Ngọc Nhi trở về.”
Thái độ thanh niên cao lớn nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng giọng nói lại rất quả quyết.
“Đàn anh, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng Ngọc Nhi không làm phiền anh nữa, cô ấy ở cùng phòng em, nên em đỡ cô ấy trở về thì tốt hơn.” Tiêu Thuần cười lớn, cô rõ Lưu Khôn trước mắt là loại người gì hơn bất cứ ai, bề ngoài nhìn dịu dàng như ngọc, là một người đàn ông đẹp trai khiêm nhường, nhưng thực tế anh ta chính là một tên cầm thú, là con sói đội lốt cừu.
Lên đại học ba năm, anh ta đã khiến không biết bao nhiêu con gái trong trường học mang thai, thậm chí còn có mấy người tự tử vì tình vì anh ta, nhưng người này, lại không hề cảm thấy tội lỗi.