Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 485


trước sau

CHƯƠNG 485: QUAN HỆ BẠN BÈ

“Ông cút đi được rồi đấy.”

“A? Giám đốc Hồ, cô nói vậy là có ý gì?”

“Tôi nói ông cút đi được rồi!” Hồ Tư Viên lạnh lùng nói.

Dương Thiên Quốc sửng sốt: “Giám đốc Hồ, không được, ngài cho tôi một cơ hội nữa đi…”

Hồ Tư Viên lạnh lùng liếc nhìn Dương Thiên Quốc, nếu sai lầm của Dương Thiên Quốc không liên quan đến Trần Dật Thần, cô ta vẫn có thể cho ông ta một cơ hội, nhưng lại liên quan đến Trần Dật Thần, cô ta không thể cho Dương Thiên Quốc một cơ hội nào nữa.

Hồ Tư Viên lại nhìn về phía Vương Đức Phát, ông ta vội vàng nói: “Nếu người anh em này đã là bạn của Giám đốc Hồ, thì tôi sẽ đưa phòng tiệc của tôi cho cậu ấy.”

Vương Đức Phát chịu thua.

Ông ta không thể không chịu thua, từ thái độ của Hồ Tư Viên đối với Dương Thiên Quốc có thể thấy Hồ Tư Viên và Trần Dật Thần chắc chắn không phải là bạn bè bình thường, nếu ông ta không chịu thua vào lúc này, Hồ Tư Viên sẽ không cho ông ta mặt mũi.

“Không cần đâu.”

Hồ Tư Viên bình tĩnh nói.

Không cần? Vương Đức Phát sửng sốt, Hồ Tư Viên nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô ta định đứng về phía ông ta?

Mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt Vương Đức Phát lại không biểu hiện ra: “Giám đốc Hồ, vẫn nên nhường một tầng tiệc cho người anh em này đi. Dù sao thì cậu ấy cũng đã đưa nhiều người đến đây như vậy rồi…”

“Phó Giám đốc Vương, tôi thấy ông không hiểu ý tôi thì phải.” Hồ Tư Viên không ngừng ngắt lời Vương Đức Phát: “Tôi nói không cần, nghĩa là ông cũng cút luôn đi.”

“Tôi cút?!” Vương Đức Phát mở to mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.

“Đúng, ông cút luôn đi, khách sạn Kim Mã chúng tôi không chào đón ông.” Hồ Tư Viên lạnh lùng nhìn Vương Đức Phát, nói: “Mời ông bây giờ cút khỏi đây ngay lập tức, dẫn theo người nhà của ông cút ra khỏi khách sạn Kim Mã ngay!”

Lạnh lùng, độc đoán!

Không cho Vương Đức Phát bất kỳ mặt mũi nào!

“Giám đốc Hồ, ngài không cảm thấy mình quá đáng rồi sao?!” Mặt Vương Đức Phát đỏ bừng, ông ta dầu gì cũng là phó Giám đốc của một xí nghiệp mạnh nằm trong top 500 của thế giới, giờ thì hay rồi, lại bị Hồ Tư Viên bảo mang theo người nhà cút ra ngoài.

Nếu hôm nay ông ta thực sự ra khỏi đây, người thân và bạn bè ông ta mời đến sẽ nghĩ về ông ta như thế nào?

“Quá đáng?” Hồ Tư Viên chế nhạo: “Tôi quá đáng đấy, ông có thể làm gì tôi?”

“Cô…”

Vương Đức Phát tức giận đến mức không nói nên lời, nếu người khác dám nói chuyện với ông ta như vậy, ông ta sẽ không bao giờ nuốt trôi, nhưng Hồ Sĩ Viên là ai?

Là con gái duy nhất của tỷ phú Hồ Kinh Hải, là người thừa kế tương lai của nhà họ Hồ, thân phận này không phải thứ mà ông ta có thể trêu chọc được, hôm nay dám trêu chọc Hồ Tư Viên thì ngày mai ông ta sẽ bị đuổi khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn Trung Thịnh ngay.

“Mang người nhà của ông đi cùng đi.” Hồ Tư Viên cũng lười nói nhảm với Vương Đức Phát, mà ra lệnh.

Nhiều nhân viên bảo vệ đang đợi ở bên cạnh không dám nói gì nữa, tiến lên mời Vương Đức Phát đi ra.

“Thật xin lỗi, anh Thần, đã để xảy ra chuyện như vậy.” Sau khi Vương Đức Phát đưa người thân và bạn bè ra khỏi khách sạn, Hồ Tư Viên lại đến gặp Trần Dật Thần.

“Không sao đâu.” Trần Dật Thần xua tay, nếu anh biết khách sạn Kim Mã là tài sản của Hồ Tư Viên thì anh sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy, chỉ cần gọi cho Hồ Tư Viên một cuộc điện thoại là mọi chuyện đã êm đềm rồi.

“Ừ.” Hồ Tư Viên khẽ gật đầu, liếc nhìn Hạ Nhược Y và mấy người Lâm Tiêu Hiền, nói: “Anh Thần, phòng tiệc của khách sạn bây giờ vẫn còn trống. Anh, chị dâu và ông của anh có thể đi lên rồi.”

“Làm phiền em rồi, Tư Viên.”

“Không phiền.” Hồ Tư Viên mỉm cười, thật ra theo lý mà nói thì khách sạn Kim Mã là tài sản của Trần Dật Thần, nhưng Tô An Hạ đã giao khách sạn Kim Mã cho nhà họ Hồ quản lý. Chỉ cần Trần Dật Thần muốn, anh có thể lấy lại khách sạn Kim Mã bất

cứ lúc nào.

Sau khi thay Trần Dật Thần sắp xếp xong việc tiếp đãi, Hồ Tư Viên xoay người rời đi, dù sao thì Hạ Nhược Y vẫn ở đây, nếu cô ta ở quá gần Trần Dật Thần, chắc chắn sẽ khiến Hạ Nhược Y nghĩ nhiều.

Mặc dù Hồ Tư Viên đã giữ khoảng cách với Trần Dật Thần hết mức có thể, nhưng hành động của cô ta vẫn khiến nhiều người trong nhà họ Lâm suy nghĩ.

Người đầu tiên nhảy ra đương nhiên là Lâm Hựu: “Anh rể, anh có quan hệ gì với vị Giám đốc Hồ kia?”

Trước kia Lâm Hựu nhìn Trần Dật Thần, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, nhưng bây giờ, Lâm Hựu nhìn Trần Dật Thần với vẻ ghen tị.

Đúng vậy chính là ghen tị.

Lúc này, Lâm Hựu quả thật hơi ghen tị với Trần Dật Thần, nhất là sau khi nhìn thấy Hồ Tư Viên nhiệt tình đối với Trần Dật Thần, anh ta không kìm được suy nghĩ của mình.

Nhan sắc và ngoại hình của Hồ Tư Viên đều thuộc đỉnh cao, lại vì xuất thân giàu có nên khí chất vô cùng xuất sắc, ngay cả một số sao nữ hạng nhất, hạng hai đứng trước mặt cô ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Nhưng một mỹ nhân tuyệt thế như vậy lại tỏ ra thân mật đối với ông anh rể Trần Dật Thần này, anh ta làm sao có thể không ghen tị?

“Bạn bè thôi.” Trần Dật Thần nói.

“Bạn bè? Chỉ quan hệ bạn bè mà cô ta đối xử tốt với anh như vậy sao? Không ngại xúc phạm đến Vương Đức Phát?” Lâm Hựu lộ vẻ nghi hoặc.

“Tin hay không tùy cậu.” Trần Dật Thần cười nhạt, Lâm Hựu có địch ý với anh, anh đương nhiên có thể thấy được, nhưng anh vẫn khinh thường loại người nịnh nọt như Lâm Hựu.

“Ông ngoại, chúng ta vào thôi.” Trần Dật Thần quay đầu nhìn Lâm Tiêu Hiền.

“Được, vào thôi.” Lâm Tiêu Hiền liếc nhìn Trần Dật Thần, không bình luận quá nhiều về loạt hành động vừa rồi của anh, cũng không hỏi về quan hệ giữa anh và Hồ Tư Viên, cứ như thể ông ta thờ ơ với mọi chuyện.

Lâm Huyền đỡ Lâm Tiêu Hiền đi lên lầu, Tạ Vân Phương và Lâm Nhã đi theo sau.

Lúc này, Lâm Như Tuệ quái gở nói: “Tạ Vân Phương, bà lên đó làm gì? Lúc nãy không phải nói muốn rời đi sao? Sao bây giờ không đi nữa?”

Tạ Vân Phương dừng bước, sắc mặt đỏ bừng, tuy Tạ Vân Phương từ lâu đã đoán được Lâm Như Tuệ sẽ nhảy ra chế giễu bà ta, nhưng khi Lâm Như Tuệ mở miệng, bà ta vẫn không tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

Nếu biết như vậy, vừa rồi bà ta đã không chế nhạo Trần Dật Thần.

“Mẹ, nói ít lại vài câu đi.”

Hạ Nhược Y nhíu mày liếc nhìn Lâm Như Tuệ, Lâm Như Tuệ của ngày hôm nay có thể nói là vô cùng đắc ý.

Hoặc là nói, không chỉ hôm nay, từ khi biết thân phận thật sự của Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ luôn rất tự mãn.

“Được rồi, vào thôi.”

Hạ Nhược Y khẽ nói, đi theo Lâm Tiêu Hiền vào thang máy.

Lâm Như Tuệ theo sát phía sau Hạ Nhược Y, không dám nói thêm nữa.

Mặc dù Hồ Tư Viên dọn toàn bộ sảnh tiệc ba tầng của khách sạn Kim Mã cho Lâm Tiêu Hiền, nhưng bởi vì Lâm Tiêu Hiền mời không nhiều người nên cuối cùng chỉ dùng một tầng tiệc để tổ chức tiệc sinh nhật.

Trong bữa tiệc sinh nhật, không ít người nhà họ Lâm muốn đến gặp Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần, mục đích của những người này gần giống với Tạ Vân Phương, họ đều muốn đưa con cháu của mình vào tập đoàn Khang Mỹ.

Về vấn đề này, Hạ Nhược Y từ chối từng người một.

Nhiều người cũng đánh chủ ý lên Trần Dật Thần, cố gắng moi ra mối quan hệ giữa Trần Dật Thần và Hồ Tư Viên từ miệng của anh, nhưng anh chỉ cười haha mà ứng phó cho qua.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện