Chương 251
Lâm Vân đỗ xe Lamborghini ở dưới bãi đỗ xe.
Bên trong xe.
“Lâm Vân, không phải là cậu nói dẫn tôi tìm hiểu chân tướng sao? Chúng ta tới quảng trường Tỉnh Xuyên làm gì thế?” Như Tuyết hơi kinh ngạc hỏi.
“Dẫn cậu tới quảng trường Tỉnh Xuyên, đương nhiên là tới mua đồ rồi, đây cũng là dẫn cậu đi tìm hiểu một phần chân tướng” Lâm Vân mỉm cười nói.
“Nhưng mà… Chi phí ở quảng trường Tỉnh Xuyên rất cao, cho dù chúng ta muốn mua, cũng nên đổi nơi khác.” Như Tuyết nghiêm túc nói.
“Như Tuyết, tôi đã lái xe gần ba mươi lăm tỷ, chẳng lẽ còn không mua được nổi đồ ở quảng trường Tỉnh Xuyên sao?” Lâm Vân cười nói.
“Hình như cũng đúng.” Như Tuyết giật mình gật đầu, dù sao cô ấy vẫn đang tiêu hóa quan niệm cũ của mình.
“Đúng rồi, Như Tuyết, tặng cậu một món quà.
Lâm Vân lấy một cái hộp ra, đưa cho Như Tuyết.
“Cái gì thế?” Như Tuyết tò mò nhận lấy cái hộp.
“Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?” Lâm Vân mỉm cười.
Như Tuyết nghe thấy vậy, lập tức mở hộp ra.
Lọt vào tầm mắt của cô ấy, là chiếc vòng tay phỉ thúy.
Chiếc vòng tay này, đúng là buổi sáng Lâm Vân đấu giá được ở buổi đấu giá, mất năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu, là vòng tay phỉ thúy.
“Đây là vòng tay gì thế? Có phải rất đắt hay không?” Như Tuyết nâng vòng tay lên xem.
Gia đình của Như Tuyết nghèo khó, đương nhiên là không tiếp xúc với phỉ thúy, cho nên cô ấy không biết phi thủy, cô
“Làm sao có thể, chỉ cần là cậu tặng, cho dù đáng chút tiền, tôi cũng sẽ không ghét bỏ.” Như Tuyết nói.
“Được rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Lâm Vân mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, Lâm Vân dẫn Như Tuyết đi thang máy tới tầng ba.
Cả tầng ba đều là bán quần áo.
Đương nhiên giả quần áo ở nơi này không rẻ, rẻ nhất cũng phải hơn ba triệu, cao thì mấy tỷ.
Lâm Vân nói muốn mua quần áo mới cho Như Tuyết, cho nên đi thẳng tới khu bản quần áo.
Lâm Vân không biết gì về nhãn hiệu lắm, cho nên chọn lấy một cửa hàng khá to, trang trí có vẻ xa hoa, dẫn
Như Tuyết đi vào.
“Oa, những bộ quần áo này thật đẹp.
Như Tuyết vào cửa hàng, lập tức nhìn thấy muôn màu muôn vẻ quần áo, trước mắt cô ấy sáng lên.
Sau khi xem qua mấy bộ, Như Tuyết trở lại trước mặt Lâm Vân.
“Lâm Vân, chúng ta đi thôi, tôi không thích quần áo ở nơi này.” Như Tuyết nghiêm túc nói.
“Làm sao thế? Tôi cảm thấy quần áo ở đây rất đẹp?