Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 337


trước sau

Chương 337

Tuy ở đây có nhiều người rất không hiểu về bóng rổ, nhưng có rất nhiều người đã từng nghe qua cái tên Doãn Khánh Minh này.

“Trời ạ, ngay cả Doãn Khánh Minh cũng đến đây, hơn nữa còn mặc đồng phục của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thanh chúng ta! Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?

Trong lúc mọi người đang sôi trào, trên xe bus vẫn còn những cầu thủ bóng rổ của đội Hải Thành VBA lần lượt đi xuống

Một bên khác.

“Wow, là Chu Bình, Trần Vũ, Doãn Khánh Minh, rốt cuộc đội Hải Thành VBA đã đến rồi!” Hoàng Luân kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.

“Đội Hải Thành VBA thật sự đến rồi!” Những đồng đội khác của Hoàng Luân đều kích động kêu to.

Đối với bọn họ mà nói, lúc này bọn họ được tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình, quan trọng hơn, đây chính là cứu tinh của bọn họ.

“Rốt cuộc cũng đã đến

Sau khi Lâm Vân nhìn thấy đội Hải Thành VBA đến, bên môi anh nở một nụ cười..

Một bên khác của sân thi đấu.

“Chu Bình!” “Trần Vũ!” “Doãn.

Doãn Khánh Minh!”

Đỗ Khang và các đồng đội khác của anh ta, sau khi nhìn thấy những người từ trên xe bus đi xuống, bọn họ đều kinh ngạc trừng to mắt.

Bọn họ thân là người yêu thích bóng rổ, bọn họ đương nhiên biết rõ ràng những người này là ai, bọn họ rất rõ, những người đang không ngừng từ trên chiếc xe bus kia đi xuống, tất cả đều là cầu thủ bóng rổ của

đội Hải Thành VBA.

“Anh Khang, chuyện này.

Cuối cùng là như nào vậy?” Một tên tóc vàng đứng sau lưng Đỗ Khang, nuốt một ngụm nước bọt

Một người khác cũng nói: “Trên người bọn họ đều mặc đồng phục của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh, chẳng lẽ.

Chẳng lẽ thật sự như tháng ranh con kia nói, là do trường đại học Bảo Thạnh mời đến?

Lúc này, sắc mặt của Đỗ Khang đã rất âm trầm.

“Làm sao có thể như vậy chứ? Đội Hải Thành VBA thuộc hàng top, chỉ dựa vào tháng ranh con đó, anh ta dựa vào đầu mà có có thể mời đội Hải Thành VBA đến đây?”

Đỗ Khang nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng, những cầu thủ của đội Hải Thành VBA kia đều mặc đồng phục của trường đại học Bảo Thạnh.

Vẻ mặt của tên tóc vàng tràn đầy khiếp sợ.

“Không có nhưng nhị gì! Không có khả năng chính là không có khả năng! Câm miệng cho tôi!” Đỗ Khang hung dữ nói.

Đỗ Khang không muốn tin, cũng không muốn tiếp nhận sự thật này.

Lúc này đây, người trên xe bus đã đi xuống, tổng cộng có sáu người, tất cả đều là cầu thủ bóng rổ của đội Hải Thành VBA.

Sau khi sáu người bọn họ xuống xe, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bọn họ đi đến trước mặt Lâm Vân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện