Lê Tiến Minh nghe thấy vậy, lập tức cười quay đầu nhìn về phía Lâm Vân lần nữa.
“Anh nghe thấy chưa? Người ta đã nói không phải rồi, anh còn gì để nói? Anh đúng là không biết xấu hổ, vì tán gái, vậy mà nói thẳng người ta là người phụ nữ của anh, anh không nhìn xem mình là cái thá gì, xứng đối với cô gái xinh đẹp như vậy sao?” Lê Tiến Minh cười nhạo nói.
Sắc mặt Lâm Vân khó coi, không để ý đến tên Lê
Tiến Minh này, mà đi thẳng tới trước mặt Tô Bảo Nhi.
“Này này này, anh làm gì thế? Đứng lại đó cho tôi.
”
Lê Tiến Minh vội vàng ngăn Lâm Vân lại.
Đồng thời Lê Tiến Minh còn quay đầu nói một câu với Tô Bảo Nhi: “Cô gái xinh đẹp cứ yên tâm, có tôi bảo vệ em, tuyệt đối sẽ không để em bị tôm tép nhãi nhép như vậy quấy rầy “Cút ngay cho tôi! Bây giờ tôi không có tâm tình nói lời vô nghĩa với anh.
Vẻ mặt Lâm Vân âm trầm, trừng mắt với Lê Tiến Minh một cái.
Lê Tiến Minh nghe thấy Lâm Vân nói như vậy, anh ta cũng hoàn toàn nổi giận.
“Mẹ kiếp, tên này còn dám nói chuyện với ông đây như vậy, thực sự cho rằng ông đây không dám thu thập anh à?” “Thu thập tôi? Anh thử xem.
” Lâm Vân híp mắt nhìn chằm chằm Lê Tiến Minh.
“Mẹ kiếp, ông đây thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà” Lúc này Lê Tiến Minh nắm chặt tay lại.
“Anh Lê! Anh Lê!”
Lúc này một thành viên hội sinh viên của học viện tài chính và kinh tế xông tới ngăn Lê Tiến Minh lại.
“Anh Lê, khu du lịch Thanh Châu này là do anh Bình mở, nếu quậy lớn ở đây khiến anh Bình tức giận, vậy thì không hay đâu.
Thành viên hội sinh viên nói.
“Yên tâm đi, tôi và anh Bình có giao tình, nếu anh Bình ở đây, nói không chừng anh ấy còn gọi bảo vệ tới, thay tôi xử lý tên này” Lê Tiến Minh kiêu ngạo nói.
“Thật trùng hợp tôi cũng quen anh Bình, nếu anh ta ở đây, anh ta phải gọi tôi một tiếng cậu Lâm.
” Lâm