“Cậu đang nói đùa à? Cậu cũng nên lấy cái gương, soi xem bản thân mình nghèo túng cỡ nào đi.
Đừng nói mua được Tiguan, có khi ngay cả Jetta cũng chẳng mua nổi ấy chứ!” Người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam cười nhạo nói.
Người đàn ông đeo kính râm cũng cười mỉa nói: “Đúng vậy, còn dám xem thường tao là quản lý? Con mẹ nó mày nghĩ bản thân có đủ tư cách làm bảo an không? Bình thường muốn gặp người có cấp bậc cao như tao, chắc hẳn mày cũng phải vất vả lắm mới gặp được đúng không?”
“Thật ngại quá, giữa trưa tôi vừa mới gặp tổng giám đốc Chu Ân của công ty mấy người.” Lâm Vân cười mỉa nói.
“Cái gì? Gặp tổng giám đốc của chúng tao? Ha ha, con mẹ nó mày biết nói khoác thật đấy!”Người đàn ông đeo kính râm “ha ha” cười.
“Được rồi, tất cả mọi người đừng nói nữa.” Nhân viên tiếp thị nam tiếp tục khuyên bảo.
“Lệ Anh, cô đi giới thiệu xe cho quý khách này đi.”
Nhân viên tiếp thị nam gọi một nữ nhân viên tiếp thị cách đó không xa đến chỗ bọn họ.
Hiển nhiên nhân viên tiếp thị nam này thấy Lâm Vân tám phần mười chỉ đến để ngắm xe, không có khả năng mua xe, cho nên anh ta không muốn lãng phí thời gian trên người Lâm Vân.
Vì vậy anh ta gọi nhân viên tiếp thị mới là Lệ Anh đến, dẫn Lâm Vân đi loanh quanh là xong việc.
“Quý khách, để tôi giới thiệu xe cho ngài.” Lệ Anh lộ ra nụ cười mỉm với Lâm Vân.
“Được.”
Lâm Vân gật đầu, mua xe xong đã rồi giải quyết sau.
Dưới sự dẫn dắt của Lệ Anh, Lâm Vân lại được giới thiệu thêm mấy chiếc xe khác, cuối cùng bước đến một bục trưng bày ngay trước cửa hàng.
Trên bục trưng bày đặt một