“Được rồi, chủ tịch.
Tôi đi ngay.”
Sau khi thư ký Diệp phản hồi, anh ta nhanh chóng xoay người đi thực hiện.
Phòng họp.
Ngay khi Liễu Chí Trung bước ra khỏi phòng họp, cả phòng họp vốn yên tĩnh lại đột nhiên trở nên náo động.
“Tôi không biết những gì cậu chủ Lâm Vân nói là đúng hay sai, liệu anh có thực sự mời được Chu Ân hay anh cố tình khoe khoang sau đó đổ lỗi cho cậu chủ Văn Hải.”
“Ai biết được chuyện gì đã xảy ra, chúng ta thật sự không thể nói.”
Trong mắt bọn họ, có hai khả năng.
Loại thứ nhất, như Lâm Vân nói, ban đầu anh đã mời được Chu ân, nhưng mẹ của Chu Ân gặp tai nạn xe hơi, chính Chu Ân cũng nhận được một cuộc gọi đe dọa, điều này khiến cô ấy không thể đến Tỉnh Xuyên.
Loại thứ hai, Lâm Vân không mời được Chu Ân, vì để không bị mất mặt, anh liền giả vờ nói rằng anh đã mời được Chu Ân, sau đó bịa đặt chuyện Chu Ân bị uy hiếp, đã thế còn hắt nước bẩn lên Lê Văn Hải.
Đối với những giám đốc điều hành cấp cao hiện tại nó rõ ràng vô cùng khó hiểu và không ai có thể kết luận.
“Nhìn! Nhìn kìa! Cậu chủ Lâm lại đến tìm cậu chủ Lê Văn Hải!” Có người hét lên.
“Lâm Vân, mày làm sao nữa vậy? Còn muốn đánh tao sao? Hãy đánh tao nếu mày có chứng cứ!” Lê Văn Hải vẻ mặt vênh váo.
“Lê Văn Hải, âm mưu của mày rất thành công.
Tao thừa nhận hôm nay tao đã đi vào cái hố mà mày vẽ ra.” Lâm Vân nheo mắt nói.
Ngay sau đó, đối thoại