Nói thẳng ra thì ở cảnh giới Tông Sư, anh là vô địch.
Cho dù là cảnh giới tông sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh.
"Cô nhóc nhà họ Diệp, chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu.
Thiên Niên Nhân Gia của tôi từ khi mở cửa đến nay cũng đã được 40 năm rồi.
Cô là người đầu tiên dám gây sự ở đây, cũng là người đầu tiên dám gọi một đám người cảnh giới tông sư bước chân vào nơi này", Vương Đạo Khánh chậm rãi nói, thu lại vẻ tươi cười mà nhìn chằm
chằm vào Diệp Mộ Cẩn.
"Bác Vương muốn thế nào?”, Diệp Mộ Cấn hơi nghiến răng, hỏi.
Cô ta cũng không ngờ rằng sẽ chọc cho Vương Đạo Khánh xuất hiện.
Người này là một trong những người mạnh nhất còn ẩn náu trong Đế Thành.
Nghe ông nội nói, ông ta lúc còn trẻ dường như là một đệ tử ở tông môn nào đó trên Huyền Linh Sơn, bởi vì phạm sai lầm mà bị tông môn đuổi đi.
Từ đó về sau, Vương Đạo Khánh sống ở Đế Thành.
Ông ta lòng dạ thâm sâu, hành xử khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt nhưng những nhân vật cấp cao ở Đế Thành đều từng nghe đến tên ông ta.
Ông nội cũng từng cảnh cáo cô ta không gây sự với người này.
Hôm nay cô ta thật sự không ngờ rằng Vương Đạo Khánh sẽ ra mặt bởi dù sao ông ta cũng là bề trên.
"Đã phạm sai lầm thì phải
chịu hậu quả, cô bé, cô cũng tự bẻ gãy tay mình như tên nhóc họ Tiết vừa làm, coi như chịu phạt là được", Vương Đạo Khánh nói.
Nghe vậy, vẻ mặt 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều thay đổi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Đạo Khánh.
"Muốn động thủ? ông Diệp bồi dưỡng 12 người không dễ dàng gì, đừng làm tổn hại đến công sức của ông ta, haha...", Vương Đạo Khánh cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
"Không