Nhưng không ngờ.
Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại.
"Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?", Tô Minh bình thản nói.
Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cấn: "Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi".
Sau đó.
Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.
Cơ thể chuyển động!
Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.
Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.
Kiếm dài một mét.
Gân mũi kiếm xuất hiện
màu đỏ máu chói mắt.
Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.
Trên thâm kiếm còn có hai chữ "Xích ảnh" được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.
Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.
Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.
Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vảy
toàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất.
"Cái gì?, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân nhút nhát này măt lai đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.
Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.
Hơn