Cô ta thực muốn thốt lên một câu: Tôi cũng đâu biết Tô Minh lại ngang tàng đến mức này chứ!
Trước đó, cô ta chỉ biết được Tô Minh rất mạnh!!! Mạnh đến mức giật mình! Anh ta có thiên phú hại dân hại nước, khó mà tưởng tượng được!
Nhưng ai biết được, như vậy vẫn còn là đánh giá thấp anh ấy, đánh giá quá thấp anh ấy rồi.
"Tôi tên là Tô Minh, khoảng thời gian này đều sẽ ở lại Đế Thành, ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi", giây tiếp theo Tô Minh quăng ra một câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Vương Đạo Khánh đang nằm đau đớn gào thét trên mặt đất lúc này quả thực muốn đâm đầu vào tường chết quách đi.
Ông ta muốn báo thù?
Cho dù ông ta có chọn tự
sát, cũng! cũng không muốn đối mặt với Tô Minh nữa.
Đúng như những gì Tô Minh nghĩ, trái tim võ đạo của ông ta đã vỡ nát rồi.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.
Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá.
Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
"Đi thôi", Tô Minh dùng ý niệm thu lại Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẵn không gian, sau đó nhìn Diệp Mộ Cẩn nói.
Diệp Mộ Cẩn vẫn còn đang ngơ ngác, Tô Minh nói gì thì là cái đó.
Cô ta bước lên phía trước, khoác tay Tô Minh.
"Cẩm Phồn, có việc thì gọi điện thoại cho tôi", Tô Minh lại nhìn về phía Tống Cẩm Phồn nói.
Tô Minh cực kỳ hưởng thụ hít sâu một hơi, để cho mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Diệp Mộ Cẩn tràn vào trong