Nhà Công Tôn.
Tâng ba, bên trong phòng của Công Tôn Thần.
"Bốp!"
Vẻ mặt của Công Tôn Thần vặn vẹo, đột nhiên đập nát lọ hoạ cổ trong tay.
"Không thể nào!!!", giọng nói của Công Tôn Thần khàn đặc, hắn thấp giọng quát lên.
Không tin.
Có chết cũng không tin.
Hắn đã nhận được tin tức
"Mối quan hệ giữa Diệp Mộ Cấn và tên nhóc đó rất thân thiết? Đã ôm lấy nhau rồi?", Công Tôn Thần đố kỵ sắp phát điên, hai tròng mắt đỏ ngầu, hắn yêu Diệp Mộ Cẩn đến điên dại đã nhiều năm.
Mọi người đều biết.
Hắn đã coi Diệp Mộ Cấn là người phụ nữ của mình từ lâu rồi, sao mà ngờ được!
"Tên nhóc đó là cảnh giới tông sư? Thậm chí, còn đánh thắng được cả Vương Đạo
Khánh? Nói bừa, rõ là điều không thế!", Công Tôn Thần siết chặt nắm đấm, lắc đầu thật mạnh.
Đúng vào lúc này.
Cốc cốc cốc!
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
"Vào đi", Công Tôn Thần hít sâu một hơi, gắng ép mình khôi phục lại sắc mặt, nói.
"Cậu chủ, cậu Tiết Hưng nói! nói mình bị thương rồi, đang ở trong bệnh viện, không thể đến được".
"Cậu chủ Lý Tuần nói, cậu ta bị kinh hãi cũng cần phải đi bệnh viện khám".
"Cậu chủ Phó Đông nói, cậu ta! cậu ta đã ngủ rồi, có chuyện gì qua vài ngày nữa rồi nói".
Một thanh niên trong bộ dáng vệ sỹ do dự một hồi mới