Tiếp theo, Diệp Mộ Cẩn nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tô Minh, âm thanh có chút đè nén cùng ngượng ngùng.
Hơi thở ngượng ngùng ái
muội len lỏi tràn ngập trong không gian giữa hai người.
Nhịp tim của Diệp Mộ Cấn đập ngày càng nhanh, không khống chế được sự khẩn trương, cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, ngọt ngào không thế giải thích được, ma xui quỷ khiến thế nào lại dựa đầu vào lưng Tô Minh.
Một giờ sau.
Có lẽ khoảng 11-12 giờ đêm.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt là một cái hồ
nước, không quá lớn, trước hồ là một thác nước chảy róc rách, phía sau còn có một dòng suối uốn quanh.
Mặt hồ trong veo, sạch đến mức khó tin, giống như tấm gương của thiên nhiên trong đêm tối.
Xung quanh hồ nước bao phủ bởi đủ loại đá, nhẵn bóng.
"ở đâu thế?", Tô Minh hỏi.
"Anh từng xem qua Tây Du Ký chưa?", Diệp Mộ Cấn hỏi.
"Phía sau thác nước?", Tô Minh ngẩng đầu nhìn thác nước
phía trên mặt hồ, thác nước cũng không rộng, chỉ rộng khoảng mười hai mươi mét, nhưng rất cao, ước chừng mấy trăm mét.
Nếu Diệp Mộ Cẩn nhắc tới Tây Du Ký, vậy khẳng định là cô ta đang nói về Thủy Liêm Động rồi.
Có một hang động phía sau thác nước.
"Không sai", Diệp Mộ Cẩn gật đầu: "Năm đó, Đế Thành khô