"Tô Minh!", ngay lúc đó, Lam Lại gào lên.
Khuôn mặt bị nước trà nóng làm phỏng của ông ta trở nên dữ dằn không giống người, ông ta không ngừng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.
Tô Minh hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta.
Mà bước thẳng đến chỗ chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.
"Chuông tốt, cái tên Chấn Thiên Huyền Hoàng này không hay, sau này gọi là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đi", Tô Minh cười nói.
"Tô Minh, mày! mày định làm gì?", Lam Lại cùng những người khác nhà họ Lam đều có dự cảm không lành.
Đáp lại Lam Lại là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, cái chuông biến mất rồi.
Biến mất trước con mắt của tất cả mọi người.
"Tất cả người nhà họ Lam nghe lệnh, bao vây hắn lại!", tiếp
đó, Lam Lại tức đến phát điên mà gào lên, khí tức phát ra càng lúc càng không ổn định.
Bịch, bịch! "
Chỉ trong chớp mắt mà Tô Minh đã bị mấy trăm tu giả võ đạo bao vây.
Bọn chúng vây chặt lấy anh, không để lọt chút khe hở nào.
"Thằng nhãi nhà họ Tô, mày đưa chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đi đâu rồi, giao nó ra đây cho tao.
Nếu không chúng ta đồng quy vu tận!", Lam Lại đanh mặt gằn từng chữ.
Tô Minh cười nhạt: "Ong dọa ai chứ? Lam