Diệp Mộ Cẩn vui vẻ nói.
"Mộ Cấn, em nói đúng", Lam Tuyết đột nhiên cười tươi như hoa.
Hai người đều gọi đối phương là "em".
Rõ ràng là đang ngầm đấu với nhau.
Tô Minh bó tay.
Quả nhiên phụ nữ có xinh đẹp, giống nữ thần đến đâu thì cũng có lúc như người phàm thôi.
Ba người ngồi lên chiếc Mercedes Benz Maybach SÔ80 trở về viện võ đạo nhà họ Diệp.
"Tuyết Nhi, chị đã sắp xếp chỗ ớ cho em rồi", đến sảnh chính, Diệp Mộ Cấn vui vẻ định
chọn chỗ ở cho Lam Tuyết.
Nhưng Lam Tuyết lại nói: "Chị ở cùng Tô Minh trong giáo tôn các là được rồi, chỗ đó rất rộng".
Trên đường, Lam Tuyết đã biết Tô Minh đang là giáo tôn tại viện võ đạo nhà họ Diệp rồi.
"Vậy sao được?”, Diệp Mộ Cẩn lập tức không đồng ý, đùa nhau chắc?
"Sao lại không được? Chị là người phụ nữ của Tô Minh từ ba năm trước rồi, ở cùng nhau thì làm sao?", khí thế của Lam Tuyết không hề thua kém, hoàn
toàn không vì nơi này là địa bàn của Diệp Mộ Cẩn mà e dè.
Mặc dù hiện tại cô đã là người không có nơi để về, cũng không phải là cô cả nhà họ Lam nữa.
Nhưng cô là người dám yêu dám hận.
Tô Minh chết đi sống lại, bất chấp tất cả tìm đến, trái tim Lam Tuyết đã bị anh làm cảm động rôi.
Nếu đã hạ quyết tâm thì cô sẽ không e ngại nữa, đó không phải là cô.
"Giáo tôn thì phải có uy nghiêm, ở cùng với phụ nữ thì còn ra thể thống gì? Các học viên sẽ nghĩ thế nào?”, Diệp Mộ Cấn không đồng ý, bật lại.
Lam Tuyết còn định nói gì đó thì Tô Minh đã ngắt lời:
"Đừng nói nữa, hôm nay anh còn phải đến võ đường dạy học, phối thuốc cho mấy trăm người, thời gian gấp lắm rồi”.
Anh không có thời gian ngồi nhìn Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn ghen tuông, tranh đấu với nhau.
Mặc dù nhìn hai vị mỹ nhân của Đế