"Không đủ", Tô Minh lắc đầu.
Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu quát: "Tiếp tục đối chiến, tìm đối thủ có thực lực tương đương để đối chiến, nhớ lấy, là đối chiến sinh tử.
Nếu có người sợ chết, hoặc nương tay vậy phải rời khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp ngay lập tức.
Nghe thấy chưa?”
"Vâng!!!", ba bốn trăm người trên võ trường nghiêm nghị đáp.
"Diệp Phù, anh đứng ở một bên, trước chờ một chút, hiện tại trên sân không có ai mạnh bằng anh, khi đối chiến sinh tử hôm nay của bọn họ kết thúc, tôi sẽ tự mình chỉ dẫn anh", Tô Minh liếc Diệp Phù nói.
"Vâng", Diệp Phù vừa hưng phấn vừa có chút hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý.
"Bắt đầu!", Tô Minh quát lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, võ trường an tĩnh trong thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đâu một hôi đôi chiến sinh tứ.
Lần này thực sự là một trận chiến sinh tử đúng nghĩa, hai học viên một cặp, nhìn nhau như thể đối phương là kẻ thù giết cha của mình vậy.
"Gừ gừ gừ! ", rất nhiều học viên đều đang rít gào, gầm thét, đánh đấm tới hưng phấn điên cuồng.
Đao kiếm không có mắt, nắm đấm mang theo gió.
Vật lộn vì mạng sống, cuộc chiến thực sự để giành lấy sự sống, khiến người khác nhìn tới
kinh hồn táng đảm.
Một số người chiến đấu tới đỏ ngầu hai mắt, đã rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng không tự chủ.
Mùi