Giống như Công Tôn Thần, hắn đã thấy sợ, ba trăm triệu
năm trăm triệu thì hắn dám chơi, nhưng đùng một cái lên đến năm tỷ thì hắn cũng phải thận trọng, đây không phải con số nhỏ đâu!
Hắn đang nghĩ, ngộ nhỡ Tô Minh cố ý đào hố bẫy hắn thì sao? Lúc này nếu như Công Tôn Thần ra giá năm tỷ mốt, Tô Minh lập tức không ra giá nữa thì hắn phải bỏ ra năm tỷ mốt để mua về một thứ mà hắn không biết nó là cái gì.
Hắn không dám đùa với xác suất này.
Cho nên, trong lòng mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ
đành phải nín nhịn, chút lý trí này hẳn ít nhất cũng giữ được.
Còn về Cơ Khâm thì cảm thấy mức giá hơn năm tỷ để mua về một thứ đồ không biết tên quá là mạo hiểm, hơn nữa một khi móc ra năm tỷ thì sẽ cực kỳ bất lợi cho việc tranh đoạt gốc nhâm sâm nghìn năm sau đây.
Suy đi tính lại, gốc nhân sâm nghìn năm kia mới quan trọng.
"Năm tỷ lần thứ nhất, năm tỷ lần thứ hai, năm tỷ lần thứ ba".
Nó đã thuộc về Tô Minh.
Diệp Mộ Cấn không nhịn được mà liếc nhìn Tô Minh, trong đôi mắt đẹp đầy sùng bái.
Người đàn ông của mình, quá là thông minh.
Làm việc cũng bá đạo, bá đạo đến mức khiến trái tim cô ta phải run