Nhưng cũng vô dụng.
"Két két! "
Nền đá cấm thạch nhanh chóng bị nứt toác.
Trên mặt đất xuất hiện một vết xước sâu và dài, ước chừng hơn chục mét.
Thẩm Dã bị kéo đi hơn mười mét khó khăn lắm mới có thế dừng lại.
"Không tồi", Tô Minh mở miệng nói, tán thưởng một câu.
Anh vừa đáp trả một búa, bán bộ Thiên Vị liền chết trong
nháy mắt, căn bản không thể nào bắt được, nhưng Thẩm Dã lại có thể bắt được, tuy rằng hơi chật vật.
Thẩm Dã nhe răng nghiến lợi, như thể sắp ăn thịt người uống máu người.
Tô Minh không tán thưởng hắn thì thôi, lời tán thưởng của anh làm cho hắn cảm nhận được sự sỉ nhục mãnh liệt.
Xung quanh.
Đám người vây xung quanh, đã sớm trở nên trầm mặc, giống hệt người chết.
Quá sợ hãi, quá kinh khủng!
Ngay cả Thấm chó hoang đều! Đều không phải là đối thủ của Tô Minh sao?
Cơ Khâm - người chưa bao giờ coi trọng Tô Minh, ánh mắt của hắn ta đã nghiêm nghị đến mức không thế tưởng tượng nổi.
Lạc Phong chỉ biết lắc đầu thật mạnh, cảm thấy thế giới quan như sụp đổ.
"Tại sao có thể như vậy?", Thẩm Tịch rốt cuộc cũng sợ hãi, cái loại sợ hãi này phát ra từ trong xương, đáy lòng còn có một CO hoi hận mãnh liệt, không nên trêu chọc Tô Minh.
Ngay cả Thẩm Dã cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, làm sao bây giờ? Mình nên