Đúng như lời nói của sư tôn, ở Chúng Sinh các, sư tôn
không được hoan nghênh, thậm chí khắp nơi đều là địch
nhân, gần như bị cô lập.
Nhưng giờ phút này, chẳng phải có rất nhiều người
hoặc thật lòng hoặc không thật lòng treo nụ cười trên mặt
chào hỏi với sư tôn sao.
Đều bởi vì thực lực!
Có được ngọn lửa cấp bậc ách hòa thượng phẩm, sư
tôn đã mạnh đến mức khiến tất cả mọi người Chúng Sinh
các dù trái lòng cũng phài nồ nụ cười đổi mặt!
Trong lúc đang cảm thán, Tô Minh đồng thời cảm
nhận được ánh mắt mịt mở của bà lão Hồng – oán độc.
Oán độc đến tận xương tủy.
TO Minh không thêm đé ý.
Người hận anh có rất nhiều, không thiếu một bà
lão Hồng.
“Phùng Giao, ba người của vương triều Cửu Minh ở
chỗ nào?”, Diễm Huyền Kinh tùy ý hỏi, Đại Các chủ đứng
hàng thứ nhất trong số Các chủ, bể ngoài, mọi chuyện
của Chúng Sinh các đều do Phùng Giao chủ trì.
“Thưa Diễm lão, sắp đến”, Phùng Giao rất cung
kinh đáp.
“Nhóc Tô, cô nhóc Mạc, kia chính là lối vào bí cành
Chúng Sinh, đợi ba người vương triều Cửu Minh cũng đến,
hai đứa phải cùng đi vào cổng không gian màu đen kia.
Nhỏ kỹ, sau khi tiến vào cổng không gian, hai người sẽ
cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt, cùng với cảm giác không gian dan xen biến hóa, nhưng đứng
nên chống cự. Khoảng mười mấy hỗ hấp, hai người sẽ tiến
vào bí cảnh Chúng Sinh”, Diễm Huyến Kinh không thêm
để ý các cao tấng Chúng Sinh các khác, dù bây giờ có
người tim ông ta nói chuyện hòng cài thiện quan hệ hoặc
lấy lòng, ông ta đều bỏ qua, ngược lại chỉ chi một cổng
không gian hình tròn, quáng sáng nhộn nhạo, nói.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhin qua.
“Đúng rối, nếu hai đủa muốn ở cùng một chỗ sau khi
tiến vào bí cảnh, vậy thì lúc tiến vào cổng không gian, tiện
thế kéo tay nhau thật chặt, đừng buông ra”, Diễm Huyến
Kinh lại nói.
Đúng lúc
này.
Đột nhiên, hơn triệu người Chúng Sinh các yên
lặng lại.
Cùng ngắng đầu, nhìn lên giữa không trung chiến
trường có.
“Đến”, Diễm Huyền Kinh nói, cũng nhìn lên
không trung.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn cũng vậy.
Chỉ chốc lát sau, ba bóng dáng như ấn như hiện xuất
hiện trong mắt tất cả mọi người.
Lại nói tiếp, như di chuyền tức thời, ba người trẻ tuổi
xuất hiện trước mắt mọi người.
“Bái kiến Phùng Các chủ, bái kiến Diễm lão, bái kiến
bà lão Hồng, bãi kiến Nguy lão, bái kiến Vu lão”, ba người
mim cười, nhưng nụ cười kia là nụ cười cao cao tại
thượng, hời hợt có lệ. Sau khi ba người xuất hiện, bọn họ chấp tay chào Phùng Giao, Diễm Huyền Kinh và một vài
người.
Diễm Huyền Kinh nhẹ gặt đầu.
Ngược lại là Phùng Giao, ông ta cảm thấy thụ sùng
nhược kinh, bắt chuyện vài câu với ba người, trong lời nói
mang về tươi cười, thậm chí là lấy lòng.
Truyện convert hay :
Bạo Manh Hồ Bảo: Thần Y Mẫu Thân Muốn Nghịch Thiên