Ra tay là tự sát, Tô Minh ngay cả Thẩm chó hoang còn giết được, nếu một kẻ không có năng lực gì như hắn ra tay thì không chừng sẽ chết thê thảm.
"Anh Cơ, xin anh, anh! anh đã quỳ xuống rồi thì quan tâm là quỳ một chân hay hai chân làm gì nữa, xin anh cứu người cứu đến cùng! Chỉ cần anh cứu tôi, chúng ta lập tức kết nghĩa anh em, tôi sẽ dùng cả đời để báo đáp anh!", phía xa, Thẩm Tịch lo lắng vội nói.
Hiện tại hắn chỉ cầu được sống sót.
"Được, tôi quỳ hai chân", im lặng một lúc lâu, Cơ Khâm nói, dường như đã thông suốt rồi.
Hắn ta còn có thể thế nào nữa?
Quỳ một chân cũng đã mất hết thế diện rồi, nếu còn không cứu được Thấm Tịch thì chẳng khác nào tiền mất tật mang.
Cơ Khâm quỳ cả 2 chân xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, thầm thề trong lòng: "Tô Minh, Cơ Khâm tao thề nhất đjnh sẽ xẻ thjt róc xương mày.
khiến mày phải chịu đựng đau đớn tàn nhẫn nhất trên đời này!"
"Thế mà quỳ xuống thật, đúng vô vị", tầng ba, Tiêu Nhược Dư cười khẩy.
Cô ta thật coi thường Cơ Khâm, một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Cơ sao lại sinh ra một kẻ như hắn ta cơ chứ?
"Cậu Tô, như vậy được rồi chứ? Nếu còn chưa đủ thì tôi có thể