Một lát sau, Dương trưởng lão đột nhiên giải phóng khí tức của bản thân mình, giải phóng khí tức cảnh giới thiên vị hậu kỳ.
Việc giải phóng này khiến cả viện võ đạo dường như bị kéo vào không gian khủng khiếp và lạnh lẽo, dường như bỗng chốc trở nên tối om, không khí cũng không lưu động được.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình như bị kẹt cứng lại, không thể thở nổi.
Mạnh!
Quá mạnh!
Mạnh ngoài sức tưởng tượng!
Đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn trợn trừng lên, cô ta vô cùng kinh ngạc.
Cô ta cũng đoán được người phụ nữ trung niên này rất mạnh nhưng đúng là đánh giá bà ta thấp quá rồi.
Cô ta cảm giác mình không thể nhúc nhích, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, huyết khí toàn thân như đang chảy ngược.
Phải biết rằng cô ta đang ở cảnh giới tông sư.
Mấy trăm người của viện võ đạo nhà họ Diệp vốn cách đó khá xa nhưng lúc này ai nấy đều như sắp ngã sấp xuống đất, nếu như không có ý chí lớn và sự kiên trì thì khéo không trụ nổi.
Đám người Diệp Phù, Chu Khánh Di và Diệp Võ mặt không còn sắc máu, đều há hốc mồm kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khiến người ta tuyệt vọng.
"Xong! Xong rồi!”, người vui nhất phải kể đến Công Tôn Thần.
Lúc mà Dương trưởng lão giải phóng khí tức thì hắn biết mười Tô Minh cũng không phải
là đối thủ của Dương trưởng lão.
Nếu như không phải sợ mình vô lễ khiến cô