"Bí mật".
"Anh Tô là người của giới thế tục nhỉ?", Phong Minh đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy!"
"Anh có hiểu thân phận của Tiêu Nhược Dư không? Cô ấy là chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh, là tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn", khóe miệng Phong Minh nhếch lên, nói.
Đây là lời cảnh cáo Tô Minh đừng ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên
nga.
Hắn ta muốn nói, mày chỉ là thằng ranh ở giới thế tục, đừng có ý gì với Tiêu Nhược Dư.
"Đủ rồi! Phong Minh! ở đây không hoan nghênh anh! Anh đi đi”, Tiêu Nhược Dư nổi nóng, quát.
Cô ta không nghe nổi những lời nói quỷ dị của Phong Minh.
Tô Minh đã cho cô ta được hồi sinh, là đại ân nhân của cô ta, vậy mà Phong Minh nói mấy lời cảnh cáo rồi còn chế giễu Tô Minh, làm sao cô ta không giận cho được?
"Tiêu Nhược Dư! Cái vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh còn không biết làm được mấy ngày nữa, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì cô không là gì đâu", Phong Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư, quát.
Phong Minh có vẻ muốn trở mặt, bởi hắn ta thấy Tiêu Nhược Dư không biết điều.
Nếu đã như vậy thì không còn gì để dây dưa nữa.
"Phong Minh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ý gì với tôi nữa! Tiêu Nhược Dư này mất thân phận hội trưởng