Nhanh đến mức ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều không nhìn rõ.
Họ chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ lại vô cùng dồn dập phá vỡ không khí.
"Rắc!"
Sau đó, thanh đao đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa sổ sát đất nằm bên phải tiền sảnh.
Thanh đao cắm sâu tới ngập nửa chuôi.
Tiêu Nhược Dư há miệng, cảm thấy mình bị hoa mắt.
Sao...!Sao có thể?
Rốt cuộc sức lực của anh phải mạnh đến mức nào? Tấm thủy tinh đó là kính cường lực cấp một, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua được!
Tiêu Nhược Dư thậm chí còn muốn chửi bậy!
Không những thế cô ta còn lờ mờ thấy được trên thân thanh đao đen cắm vào thủy tinh còn có vệt lõm hình 5 ngón tay.
Đó là dấu vết mà Tô Minh đế lại!
Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?
Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.
Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.
Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.
Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.
Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.
Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!
Bởi vì hắn ta là đao tu.
Phong Minh rốt