Tô Minh tùy ý chuyển động theo hình xoắn ốc, cơ thế anh như một cơn gió từ từ bay lên rồi tung ra một cước.
Một cước này của anh là hướng lên phía trên.
Sau đó...
Sau đó, hiệu quả thị giác thực sự khiến người ta kinh
ngạc.
Tứ Hải Bát Hoang Trảm khiến người ta sợ hãi lúc này lại vỡ thành từng mảnh.
Cứ thế bị Tô Minh đạp nát.
Phong Minh hóa đá!
Mặt hắn ta trắng bệch!
Phong Minh gào lên một cách dữ tợn.
Khí tức của hắn ta vô cùng bất Ổn như thể sắp nhập ma vậy.
Tô Minh nhìn Phong Minh, thi triển Lược Ảnh Bộ đến trước mặt hắn ta.
"Anh nói anh muốn bị bóp
gãy cổ, bị đập vỡ đầu, đâm xuyên tim mà chết.
Anh thật tham lam! Con người chỉ có một mạng, cũng chỉ có thể chết một lần, làm gì có chuyện được hưởng đãi ngộ chết tận 3 lần?", Tô Minh thở dài nói.
"Đừng...!Tôi...”, Phong Minh lập tức quỳ xuống.
Tô Minh không ngăn cản.
Nhưng trong lúc hắn ta quỳ xuống, anh vung tay lên.
Bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu Phong Minh.
Lặng yên không tiếng động
như thể hoàn toàn không dùng sức.
Phong Minh lại run bần bật.
Hai đầu gối quỳ xuống đất.
Phía xa, Tiêu Nhược Dư và dì Cầm còn tướng rằng Tô Minh tha cho Phong Minh rồi.
Họ đang định nói gì đó thì thấy thất khiếu trên người Phong Minh phun ra đầy máu, hắn ta lập tức không còn sức sống nữa.
Chết.
Hắn ta đã hoàn toàn mất mạng.
Tô Minh đã đánh vỡ toàn bộ sọ não của Phong Minh.
"Cô Tiêu, thật xin lỗi, làm
bấn chõ cô rồi, đế tôi tìm người lau dọn! Còn nếu thế lực sau lưng người này tìm đến báo thù thì cô cứ nói ra thân phận cùng chỗ ỏ của tôi là được.
Tôi chờ bọn chúng đến đòi nợ", Tô Minh bình thản nói.
Nói xong thì anh định rời đi.
"Tô...!Cậu Tô, anh đợi đã", Tiêu Nhược Dư run rẩy gọi lại.
"Còn có chuyện gì à?", Tô Minh quay đầu nhìn Tiêu Nhược Dư và dì Cầm.
"Có việc", Tiêu Nhược Dư gật đầu.
"Cậu Tô, thật xin lỗi về thái độ không tốt của tôi lúc trước", dì Cầm cung kính nói, hiện tại bà ta đã biết nể sợ rồi!
Nể sợ từ tận trong cốt tủy.
Bà ta cũng đã sống 40, 50 năm rồi, tự cho rằng mình gặp được quá nhiều thiếu niên thiên tài.
Nhưng lúc này bà ta không thể không thừa nhận rằng những thiên tài mà bà ta gặp lúc trước chẳng là gì so với người trước mặt này.
Tô Minh gật đầu với dì Cầm, cũng không cười nhạo bà ta, dù sao bà ta cũng là vì lo lắng cho anh.
"Tô Minh, anh ra sau sảnh với tôi.
Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh", Tiêu Nhược Dư nghiêm túc nói.
Cô ta đã quyết định đặt cược vào Tô Minh rồi.
Hai người lại quay trở về căn phòng ngủ sau sảnh.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
"Tôi nói về Phong Minh, nhà họ Phong, tổng hội đấu giá Tứ
Đỉnh, còn có tôi...!trước đi", Tiêu Nhược Dư ngồi đối diện với Tô Minh.
CÔ ta chậm rãi nói.
Nửa tiếng sau mới xong.
"Ý cô là, cô hiện tại thật ra chỉ là một con rối nhưng hội trưởng trên danh nghĩa là cô đây vẫn nắm trong tay bảo khố mà bốn vị trưởng lão và Đại cung phụng, Tam cung phụng đều vô cùng khao khát, đúng chứ? Vì thế hiện tại cô rất nguy hiểm", Tô Minh nói.
"Đúng vậy.
Bốn vị trưởng lão muốn trực tiếp lật đổ tôi mà Đại
cung phụng và Tam cung phụng lại muốn ủng hộ tôi lên làm một