Rõ ràng là quyền không mạnh, thậm chí còn không có quang ảnh của chân khí, quyền phong cũng không có nhưng lại khiến Phùng Nam Phong không thể kháng cự.
Rõ ràng có thể nhìn thấy chướng ấn nhưng chướng ấn nhanh quá.
Nhanh đến mức Phùng Nam Phong muốn ngăn lại và né tránh cũng không được.
"Bụp...", quyền này đánh lên vai phải của Phùng Nam Phong.
Hắn ta bay ra ngoài, trong lúc đó vai phải của hắn ta nát bét, xương gãy hòa trộn với máu thịt...
Toàn thân hắn ta đều là máu, gần như chỉ còn lại một hơi thở, như sắp ngất đến nơi.
Lúc Phùng Nam Phong rơi xuống đất thì trông như con chó chết, toàn thân đều là máu tươi.
Trong ngoài phòng của biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.
Kể cả Tiết Lâm dựa vào bàn thì cũng không đứng vững.
Bà ta mềm nhũn ngã xuống đất, bị sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Sao lại có thể như vậy?
Ông Trần cũng ngây người ra như hóa đá.
Trần Chỉ Tinh và Tiêu Nguyệt cũng thế.
Lúc này Tứ trưởng lão đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Ánh mắt già nua sáng lên, nhìn gắt gao không chớp