Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.
Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.
Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ.
"Anh Tô Minh, anh...!anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tòi không lái xe được", đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.
Tò Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.
Rất nhanh đã đến Tiên Vị
Cư.
Mà lúc này.
Mục Thanh Hoa đang đứng nói chuyện với một thanh niên trước cửa Tiên VỊ Cư.
Người thanh niên cao lớn đẹp trai, người mặc vest, khí chất hơn người, rất nhiều người qua đường đều ngoảnh lại nhìn hắn ta.
Hơn nữa hắn ta còn đeo kính làm tăng thêm phần nho nhã.
"Dì, đây là quà gặp mặt của
cháu.
Lần đầu tiên gặp mong dì quan tâm nhiều hơn", người thanh niên nói, hắn ta đột nhiên quay người lại lấy một túi quà được bọc tỉ mỉ đặt ở ghế phó lái chiếc xe Koenigsegg ra.
"Cảm ơn cháu", Mục Thanh Hoa tươi cười nói.
Bà ta vò cùng hài lòng.
Cậu Ngô này có diện mạo, khí chất vô cùng tốt, hơn nữa còn có tiền.
Bà ta vần là có mắt nhìn,