"Cũng phải, cậu Tô còn
chưa tốt nghiệp đại học, muốn ở lại Ma Thành thì hơi khó.
Hơn nữa, cho dù tốt nghiệp rồi mà chỉ là trường Khoa học Kỹ thuật Ma Thành thì muốn tìm được một công việc như ý cũng không dễ dàng, còn không bằng quay trở về thành phố nhỏ", Ngô Lập Thần khuyên, bộ dạng như đang chỉ điểm nhân sinh chỉ hướng cuộc đời cho Tò Minh.
Kiểu làm bộ làm tịch này.
Cứng ngắc.
"Ha ha! ", Tô Minh bật cười.
"Tiếu Thần còn là học sinh ưu tú cơ à? Cẩm Phồn của
chúng ta cũng vậy, hai người các con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung.
Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, có cùng thái độ cùng cách nhìn nhận và có chung giá trị quan với nhau", Mục Thanh Hoa vội vàng nói, muốn ghép đòi con gái mình với Ngô Lập Thần: "Ngày trước, Cẩm Phồn suýt chút nữa đã đi du học, chẳng qua dì và bố của nó không nỡ xa nó cho nên cuối cùng lại để nó học ở trong nước, còn ở lại thành phố Nguyên Hải này".
Bà ta và Ngô Lập Thần,