Phó Nguyên sửng sốt, tức đến bật cười.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng lại có người thích đâm đầu vào chỗ chết đến mức ấy.
Bảo cô ta xin lỗi?
Đừng nói là ở giới thế tục, cho dù là ở Huyền Linh Sơn cũng không có mấy người dám nói với cô ta như thế.
Càng đừng nói là lúc này sư huynh cô ta cùng ba vị trưởng
lão đều ở đây.
Người này rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào mà dám bảo cô ta xin lỗi?
Cô ta nhìn Tô Minh như nhìn một thằng ngu, thật muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng sự trâu bò của anh.
Không chỉ Phó Nguyên mà cả Phương Ngọc, ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông đều bất ngờ, kinh ngạc!
Họ kinh ngạc bởi sự ngông cuồng của Tò Minh.
Sự ngông cuồng không có
giới hạn.
Anh thật sự cho rằng mình giải quyết được đám Thẩm Băng Tuyền và Hồng Bành thì đã là vô đối rồi ư?
Thế giới này rất rộng lớn.
"Anh nghĩ anh là ai? Xin lồi? Haha...!Cô ta chỉ là một con nhãi ranh ti tiện, hạ đẳng mà thôi, anh làm gì được tôi?", ngay sau đó, Phó Nguyên nói.
Cò ta mỉm cười chỉ vào Diệp Mộ Cẩn, nghiêm túc nói.
Phó Nguyên cô ta đã từng sợ ai?
Cô đây không những không xin lỗi mà còn tiếp tục sỉ nhục Diệp Mộ Cẩn đấy!
Anh có thể làm gì được cò ta?
"Vút...”
Nhưng Phó Nguyên vừa dứt lời thì đáp lại cô ta là tiếng thanh kiếm xé rách không khí, âm thanh vô cùng nhỏ.
Một lưỡi kiếm sắc bén, bất ngờ được vung ra khiến tất cả mọi người trong sảnh đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tò Minh sử dụng Xích Ảnh
kiếm.
Sau khi dùng nước Vận Nham và Hàn Thiết nặng rèn lại, thanh kiếm đã đáng sợ đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Tò Minh chỉ vừa rút kiếm ra, thậm chí còn không cần dùng kiếm quyết hay kiếm ý, tinh thần chỉ cần tập trung vào Phó Nguyên thì thanh kiếm đã tự chuyển động rồi.
Chỉ trong chớp mắt, chưa đến 1/10 của một nhịp hít thở, lưỡi kiếm đã đâm vào vai Phó Nguyên.
“Phập..."
Bả vai Phó Nguyên rách toác ra.
Máu tươi thậm chí còn ngưng lại một giây rồi sau đó mới phun trào như suối.
Phó Nguyên bay ngược ra, rơi vào tình trạng hấp hối.
Cô ta đau đến mức mất đi tri giác.
Còn không kịp kêu lên đau đớn dù chỉ một tiếng...
Phương Ngọc hay ba trưởng lão của Phiêu Diếu tông đều không thể ngăn cản được.
Thứ nhất, bọn họ không ngờ rằng Tò Minh lại dám ra tay.
Thứ hai, tốc độ của anh quá nhanh.
“Chết tiệt!"
Mặt Phương Ngọc âm trầm như người chết, quanh người hắn tuôn ra luồng khí tức cuồn cuộn như sóng biển đang thét gào.
Nhất thời, bàn ghế xung quanh đều tan tành.
Phương Ngọc đột nhiên biến mất.
Như thể hắn đã hòa vào không khí, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện trước mặt Tò Minh, hắn vung tay chém.
Không khí trước mặt Tô Minh như ngưng đọng lại rồi bị chém thành hai mảnh.
Lưỡi đao đen nhánh hung mãnh xông thẳng tới như một con rồng đen đang bay lượn.
Áp lực khủng khiếp xé rách luồng không khí trước mặt Tò Minh, mặt đất dưới chân anh đã biến mất chỉ đế lại một hố đen không thấy đáy.
"Thiên vẫn kiếm!", Tô Minh
kêu lên một tiếng, khẽ nâng tay lên, Xích Ảnh kiếm cũng theo đó mà xông ra.
Những nhát kiếm bạc trắng lóa mắt lướt qua.
Tô Minh vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi.
"Keng..."
Tiếng