Mặc dù các vị chấp sự thề thốt đảm bảo nhưng ông ta vẫn lo ngộ nhỡ...
Đặc biệt là ông ta cám thấy
Tô Minh là một tên yêu nghiệt.
Ông Châu nghĩ, giết sớm được lúc nào thì mới yên tâm lúc đó, kể cả có tiêu tốn những bảo vật kia.
"Phiêu Diểu Tông chúng ta có bảo vật nào trong tám thuộc tính phong, hỏa, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ?", ông Châu suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên đôi mắt già nua của ông ta sáng lên.
Ông ta lập tức quát lớn với một đệ tử chân truyền của Phiêu Diếu Tông: "Đi đến Luyện Võ các rồi lên tầng hai lấy đá Hỏa Viêm được buộc chặt bằng dây xích sắt đến đây".
Lời nói vừa dứt thì những trưởng lão và chấp sự có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả đệ tử chân truyền được ông Châu chỉ đích danh cũng vô cùng sửng sốt.
"Thái...!Thái thượng trưởng lão! Chuyện...!Chuyện này không ổn lắm chăng? Luyện Võ các vô cùng quan trọng trong Phiêu Diếu Tông của chúng ta, điều đặc biệt trong Luyện Võ các chính là không khí trong đó luôn có linh khí thuộc tính hỏa", một vị chấp sự run rẩy nói: "Mà linh khí thuộc tính hỏa đó đến từ viên đá Hỏa Viêm đó.
Nếu như không có viên đá đó thì Luyện
Võ các cũng không còn nữa, Phiêu Diểu Tông cũng tổn thất rất lớn".
"Hắn không chết thì cả Phiêu Diểu Tông cũng coi như bị diệt", ông Châu giơ tay lên, chỉ về phía bóng dáng mơ hồ đang ngồi khoanh chân trên đất ở tháp Bát Môn Quang, nói: "Nhớ lấy! Hắn có thể chính diện giết chết tông chủ đấy!"
Nói xong ông ta quát đệ tử chân truyền: "Bây giờ đi ngay! Tôi ra lệnh đấy!"
Đệ tử chân truyền kia nghe thấy vậy