"Nếu như cá nhảy ra khỏi nước, mặc dù nước không ảnh hưởng đến cá nhưng cá sẽ chết”.
"Nếu đã không nhảy ra được thì chỉ còn cách hòa vào thôi".
"Nếu như mình vừa là cá vừa là nước, vậy thì...!Mình vẫn có thế sống tự do tự tại trong nước, đồng thời nước sông cũng không ảnh hướng gì đến mình.
Bởi vì mình chính là nước và nước là mình".
Tô Minh càng lúc càng hiểu ra.
Anh vốn không có manh mối gì nhưng bây giờ đã bắt đầu có hướng đi.
"Vì vậy, bước đầu tiên để lĩnh ngộ không gian chính là hòa mình vào không khí".
"Hòa nhập vào không khí chắc là điều cốt lõi của quy luật không gian.
Nhưng phần lớn chắc là mỗi tu giả võ đạo điều khiển quy luật không gian sẽ dùng những cách khác nhau để hòa vào không khí".
Không thể đều giống nhau được! Bởi vì tư duy của mỗi tu giả võ đạo khác nhau sẽ có sự khác biệt nhất định.
"Mình nên dùng cách gì để hòa nhập vào không khí thì mới hợp với mình nhất đây?"
Đúng lúc này, dòng suy nghĩ của Tô Minh cũng dừng.
Bởi vì nóng...
Nóng quá...
Cả thế giới không gian đều biến thành màu máu, mọi thứ đều đỏ rực.
Những ngọn lửa vô tận từ bốn phương tám hướng ập tới, ngay cả mặt đất cũng biến thành biển lửa.
Không có nơi nào để chạy trốn, không có nơi nào để thoát ra, giống như toàn thân đang rơi vào thế giới nham thạch ở tận cùng núi lửa.
"Chết tiệt! Lão khốn kia khởi động cách gì như kiểu đổ lửa vào bên trong tháp Bát Môn Quang, chắc muốn thiêu chết mình đây", Tô Minh thầm mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nhiệt độ trên 1000 độ, vẫn còn tiếp tục tăng, đây không phải là ngọn lửa bình thường".
Tô Minh vận chuyển chân khí,