Nhưng khi nhìn kỹ vài giây thì không phát hiện ra cái gì.
"Lục chấp sự! Có phải ông hoa mắt rồi không? Gì mà sợ hãi đến nỗi thế? Lẽ nào ông muốn nói với tòi là thằng ranh đó vần còn sống và sẽ ra được ngoài sao?", ông Châu nhìn vị chấp sự đó một cái rồi hừ lạnh một tiếng, nói.
Những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều không kìm nổi cười.
Nhưng tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên tháp Bát Môn Quang rung mạnh.
Mọi người chăm chú nhìn, và rồi tất cả tiếng cười đều vụt tắt.
Sắc mặt ông Châu biến đổi, ông ta vội nhìn về phía mấy chấp sự ở CỔ Tịch các, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Trong Bát Mòn Lục có ghi, nếu tháp Bát Mòn Quang rung, là...!Là...", mấy chấp sự run rẩy, ấp úng nói.
"Là cái gì?", ông Châu quát lớn.
"Là...!Là dấu hiệu tháp Bát Môn Quang sắp nứt vỡ".
"Vớ vẩn!", ông Châu quát lớn hơn: "Sao tháp Bát Môn Quang có thể vỡ được? Thằng ranh đó đã chết thành tro dưới sức thiêu
đốt của linh hỏa rồi.
Hiện giờ trong tháp không còn ai thì sao vỡ được?"
"õng Châu! Bình tĩnh chút!", Hồng Đông Lập hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu thằng ranh đó có thủ đoạn gì đặc biệt thì sao? Dù