Cứ tập luyện điên cuồng như vậy, bây giờ anh đã làm được đến mức đấm một quyền có thể đánh một chiếc lá trúc nát thành khoảng 300 mảnh.
Đối với việc khống chế sức mạnh, so với một tuần trước đó đã tiến bộ hơn rất là nhiều.
Điều khiến anh càng ngạc nhiên hơn là, loại khống chế sức mạnh này còn có thế dùng được trong kiếm đạo khi ra đòn tấn còng.
Anh không biết bây giờ mình có thể đánh được với Hạ Thủ Nham nữa không? Nhưng khi máu tươi sôi sục thì anh hoàn toàn có thể giết chết cậu chủ Hạ trong chớp mắt.
Trên sân luyện võ.
Tò Minh hít sâu một hơi, đột nhiên quát: "Dừng hết lại!"
Bỗng nhiên, toàn bộ học viên có mặt trên sân luyện võ đều dừng hết động tác lại.
"Ngày kia, chính là cuộc thi giao lưu", Tò Minh cất lời: "Yêu cầu của tôi với mọi người không cao, chỉ cần đứng nhất là được.
Dù gì, tôi cũng là Giáo tôn của mọi người, tôi, Tô Minh, không ngại nói rằng, bây giờ, tôi chính là người đứng đầu trong giới Võ đạo của giới Thế tục.
Giáo tôn đứng đầu, học viên như mọi người lấy vị trí thứ nhất, không quá đáng chứ?"
"Không quá đáng!!!", tiếng hét trả lời đồng thanh vang vọng đến tận mây xanh, khí thế này khiến cho Diệp Mộ Cẩn cũng ngạc nhiên hết sức, bây giờ đám học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp này đã khác một trời một vực so với nửa tháng trước.
Nếu như nói, hơn nửa tháng
trước, đám học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp này chỉ rời rạc như một nắm cát khô.
Thì giờ khắc này, bọn họ chính là một con dao vò cùng sắc nhọn.
Sự biến hoá về chất.
"Là Giáo tôn của mọi người, trong khoảng thời gian này, chỉ dạy mọi người tử chiến, tử chiến, tiếp tục tử chiến.
Tử chiến đương nhiên quan trọng, nhưng ông đây đã làm Giáo tôn của mọi người rồi, cũng không thế chẳng dạy dồ chiêu thức gì.
Cho nên, hòm nay, tôi sẽ đánh một bài quyền pháp, tên là "Lôi Viêm
Bộc", một bộ quyền pháp Bán bộ Huyền cấp, tôi sẽ đánh mười lần trước mặt mọi người, có thể ngộ ra được bao nhiêu thì xem bản lĩnh của mọi người.
Còn về Pháp quyết của Võ kỹ thì chút nữa tôi sẽ viết lại cho Diệp Võ, mọi người đều có thế lấy".
"Lôi Viêm Bộc" này có uy lực không tệ, từ ba năm trước khi anh mới bước chân vào Huyền Linh Sơn, ông già đã dạy cho mình một bộ Võ kỹ, phù hợp với khả năng tu võ lúc đó của anh.
Anh đã luyện được nó đến mức giới hạn, nhưng mà bây giờ không sử dụng đến nhiều nữa,
bởi vì nó không đủ để đối phó với kẻ địch mạnh hơn.
Nhưng bộ Võ kỹ này vò cùng phù hợp với đám học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp.
Tò Minh nói xong.
Hơi thở của tất cả học viên trong viện võ đạo như muốn cháy lên.
Cực kỳ kích động.
Tô Minh cứ như thế một vị Chân thần, một vị Chiến thần, mạnh đến khó mà hình dung được!!!
Từ sâu trong lòng bọn họ đã khát vọng được Tô Minh dạy cho một chút chiêu thức nào đó, nhưng những ngày gần đây không có ai dám nhắc đến, cũng ngại nhắc đến.
Lúc này, Tò Minh lại chủ động nói ra khiến bọn họ kích động muốn điên.
Một giây sau.
Trong những ánh mắt nhìn chăm chú.
Tô Minh đột ngột xuất quyền.
Phía trước cơ thể như có
tiếng sấm rền vang, ầm ì như thế tiếng sấm của ngày hè.
"Am..."
Mà không gian phía trước mặt anh bỗng rung lên rồi nứt toác ra thành hình một nắm đấm.
Quyền ấn hùng hồn, bùng nõ.
Trông thì như đơn giản, nhưng sức tấn còng thể hiện ra thì quả thực kinh người.
"Bộ "Lôi Viêm Bộc" này đặc biệt