"Tự sát!!!", Trần Chỉ Tinh cắn
chặt cánh môi đỏ mọng, phun ra hai chữ này, vẻ mặt kiên định.
Cô ấy cũng được, Diệp Mộ Cẩn cũng được, Tống Cẩm Phồn cũng vậy, Lam Tuyết cũng thế, không tự coi nhẹ mình, đều có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Nếu họ rơi vào tay kẻ thù của Tô Minh, kết cục cũng có thể tưởng tượng được! sống không bằng chết, trở thành đồ chơi, ha ha ha!
Trần Chỉ Tình thà chết cũng không muốn rơi vào tình cảnh đó.
Một đời này của Trần Chỉ Tình cô, có một người là Tô Minh đã đủ oanh liệt và ngọt ngào, thực sự đáng giá.
Lam Tuyết cũng nghiêm trang gật đầu.
Tống Cẩm Phồn thoáng do dự, nhưng chỉ là trong giây lát, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Sự lưỡng lự của cò ấy có thể hiểu được.
Bởi so với ba người Diệp Mộ Cấn, Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết đều đã là người phụ nữ của Tô Minh, cò ấy còn là một cò gái trẻ, cảm tình với Tô Minh chưa
đạt tới mức sâu sắc nhất, có thể do dự rồi dứt khoát gật đầu đã khiến người khác phải ngạc nhiên rồi.
"Còn chưa tới bước đường đó", Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng: "ít nhất, chúng ta hiện tại có lẽ vẫn vò sự, bởi Tò Minh còn chưa chết!"
Diệp Mộ Cẩn nheo mắt, đôi mắt đẹp khẽ chớp động, cô nhìn về phía ông cụ Diệp đang đứng ở một bên nói: "ông nội, 64 hình thái nhãn trận của Tây Lâm sát trận phải ba ngày nữa mới tự nhiên biến mất, ông nội, ông chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn", ông cụ Diệp gật đầu.
"Ví dụ trước đó có một lần Tò Minh bị vây khốn trong tháp ánh sáng tám cửa của Phiêu Diểu Tòng, cuối cùng vẫn sống sót trở ra, còn phản kích giết chết tất cả, nhóm người Còng Tòn Hạ, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong cho dù sốt ruột, theo tính cách thận trọng của họ, cũng phải đợi tới khi Tây Lâm sát trận mở ra, xác định Tò Minh đã chết mới thực sự ra tay với trang viên nhà họ Diệp”, Diệp Mộ Cấn bình tĩnh phân tích: "Nếu chúng ta không làm gì cả, vậy