Vì vậy, Lữ Thanh Thanh ôm miệng, cười nói: "Khì khì! Tấm lệnh bài không biết lấy ở đâu mà cũng được gọi là tín vật ư? Có cần ngây thơ đến mức đó không? Không phải cô nhặt bừa một viên đá trên đường rồi nói đó là tín vật đấy chứ?”
Diệp Mộ Cẩn như muốn mắng người.
Ban nãy cô ta có để ý thấy sắc mặt biến đổi của Lữ Thanh Thanh khi nhìn thấy lệnh bài này, rõ ràng là đối phương nhận ra nhưng sao lại không thừa nhận?
Diệp Mộ Cẩn cắn răng, cảm
thấy vò cùng uất ức, phẫn nộ.
Cò ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Sao? Không lừa được người nên định ra tay sao? Cho cô 10 lá gan thì cò có dám không? Vò dụng!”, Lữ Thanh Thanh lập tức thấy phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại Diệp Mộ Cấn rồi quát lớn.
Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận và tủi nhục, kiên cường nói: "Cô Lữ! Tòi không biết tôi đắc tội gì với cô, nếu tòi làm gì sai thì tôi...!Tòi xin lỗi! Chí mong cô ‘đại nhân không chấp kẻ tiếu nhân’, đừng làm khó một người nhưtôi.
cảm ơn
cô".
Rõ ràng Diệp Mộ Cẩn tức phát điên, tức đến nồi muốn mắng người nhưng cô ta vẫn rất lý trí.
Cô ta cố kìm nén, thậm chí còn khom người thật sâu nói năng nhẹ nhàng.
Hiện giờ phải chịu bao nhiêu uất ức cũng được, chỉ cần có thể gặp được Lữ Chân Tuân.
"Cũng biết nhẫn nhịn đấy!", Lữ Thanh Thanh thầm nghĩ, trên mặt toát lên vẻ tàn nhẫn.
Sau đó, trên mặt Lữ Thanh
Thanh toát lên vẻ do dự,