ông trời ơi!
Một bước lên trời đó!!!
Muốn trở thành đệ tử của Huyền Thanh Tông đã rất khó mà tưởng tượng nổi rồi, phải là thiên tài trong các thiên tài mới có được cơ hội này, càng đừng nói là trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.
Rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến cực điểm bắn về phía Diệp Mộ Cẩn.
"Dựa vào cái gì?", Lữ Thanh Thanh cũng không đồng ý, không vui cực kỳ, chẳng lẽ mình phái trờ thành người nhà vời ả
khốn kiếp kia?
Song.
Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là!
"Bịch!”
Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại quỳ phịch xuống.
Hai chân quỳ xuống.
Quật cường và cực kỳ kiên định: "Tiền bối, vãn bối chỉ muốn mở Tây Lâm Sát trận, không còn yêu cầu gì khác, xin tiền bối ưng thuận".
Bỗng nhiên, trên cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.
Ôi mẹ kiếp.
Người phụ nữ đến từ bên ngoài này có đầu óc bảo thủ à? Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, vẫn còn muốn mở Tây Lâm Sát trận? Còn không chịu từ bỏ?
"Không biết điều", Lữ Thanh Thanh cười lạnh lùng châm chọc một câu.
Đến cả Lữ Chân Tuân cũng nhíu mày lại.
Mặc dù cháu gái nói Diệp Mộ Cấn không biết điều nghe có
vẻ không lọt tai, nhưng quả thực là có chút không biết điều.
Diệp Thành Bang không tệ, nhưng cô cháu gái này quả thực có chút ngu muội.
Lữ Chân Tuân nhìn sâu vào Diệp Mộ Cẩn: "Nha đầu nhà họ Diệp, xem ra, cô đã chắc chắn là thực lực của người đàn ông của cô còn mạnh hơn cả lão phu, vẫn còn sống đúng không?"
Giọng nói của ông ta đã hơi lạnh.
"Cháu! ", Diệp Mộ Cấn