"Vậy thì đã sao? Thằng ranh đó chết thì đám con gái kia sẽ như cừu non chờ bị thịt thôi.
Nếu anh Công Tòn có hứng thú thì có thể tùy ý lấy", Cơ Khâm nói với vẻ bỡn cợt.
Hắn ta không có hứng thú vói gái đẹp lăm.
Mặc dù mấy người phụ nữ của Tò Minh đúng là rất đẹp, phải nói là trong hàng triệu người mới có một người như thế.
"Hì hì...!Cung kính không bằng tuân lệnh", trên khuôn mặt tái nhợt của Công Tôn Thần toát lên vẻ kích động, đúng là không thế đợi được nữa.
"Ế! Diệp Mộ Cẩn đến rồi kìa? Lại còn bị thưong nặng nữa?", Cơ Khâm thấy Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn đến thì có chút kinh ngạc.
Lúc Cơ Khâm nhìn thấy vậy thì cũng có rất nhiều người ở sân Tây Lâm nhìn lại.
Mọi người đều vô cùng tò mò.
Tô Minh còn chưa biết sống chết thế nào mà Diệp Mộ Cấn đã chết trước rồi sao?
"Mộ Cẩn...", đám Lam Tuyết nhanh chóng chạy lại mà đờ đẫn người.
Họ lo lắng đến mức bật khóc.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Diệp Mộ Cẩn chưa lâu nhưng mấy ngày trước, chứng kiến tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh mà họ đều thấy kính phục và xúc động.
Từ tận sâu đáy lòng họ đều thừa nhận Diệp Mộ Cẩn.
Lúc này, nhìn thấy Diệp Mộ Cấn sống không bằng chết thì tim họ cũng không ngừng run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì thế này?",