"Sao có thể thế được?", sắc mặt Tò Minh trở nên nghiêm trọng, ánh mắt phát sáng.
Nếu như có ai nhìn thấy ánh mắt của anh lúc này thì sẽ thấy đó là ánh mắt vô cùng chấn động.
Thậm chí Tô Minh còn cảm
thấy tim mình có chút run rấy.
Thật sự là vô cùng chấn động.
"Những bức phù điêu này lại
vẽ về...!Thiên vẫn Kiếm?", Tô Minh lẩm bẩm.
Bởi vì cảm xúc thay đối quá mãnh liệt nên trong giọng nói của anh có chút run rẩy.
Trên bức phù điêu chính là các bức vẽ về một người một kiếm.
Ban đầu Tò Minh cũng cảm thấy những bức vẽ trên phù điêu có chút quen thuộc.
Cuối cùng, khi đi được một đoạn đường rồi xâu chuỗi nhiều bức lại với nhau thì cuối cùng anh cũng xác định được nội dung của nó.
Đúng là Thiên Vần Kiếm rồi, không còn sai vào đâu được.
"Lại còn là tuyệt mệnh phong vân- chiêu đầu tiên của Thiên vẫn Kiếm", ánh mắt Tò Minh sáng lên, không biết là kinh ngạc hay là vui mừng bất ngờ.
Anh đã tu luyện thành công chiêu tuyệt mệnh phong vân’ roi.
"Lạ thật! Sao tuyệt mệnh phong vân trên bức phù điêu này lại khác nhiều so với cái mình tu luyện thế nhỉ? Tuyệt mệnh phong vân mà mình luyện là một loại kiếm pháp, chân khí thông qua vận chuyển của kinh mạch mà tập trung lại một điếm, kết hợp với kiếm quyết và hình thành nên kiếm pháp.
Còn tuyệt
mệnh phong vân ở đây dường như là...!Không phải kiếm pháp mà là ý cảnh", toàn thân Tô Minh run rẩy, lẩm bẩm.
Đúng vậy! Là một loại ý cảnh.
Trong đầu anh đột nhiên nhớ ra câu nói của em gái Tò Ly: "Thiên vẫn Kiếm không hề đơn giản, còn phức tạp hơn anh tưởng tượng rất nhiều".
"Xem ra chiêu đầu tiên mình tu luyện thành công Thiên Vẫn Kiếm căn bản không phải là chiêu thật sự.
Mình chỉ có được kiếm phổ, nói cách khác là có được hình thôi, chứ chưa có
được ý", Tô Minh thầm nghĩ, lúc này hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Anh hiếu rằng, dường như trong