Trên gường, chính là Diệp Mộ Cấn.
Diệp Mộ Cẩn lúc này, đã ngừng thở, mọi chỉ số sự sống đều bằng không, khí huyết cũng không còn, rõ ràng cô ta đã chết thật rồi.
Thế nhưng trên cơ thể cô ta, vẫn luôn phát ra luồng sáng màu vàng cam.
Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng khiến người ta phát hoảng.
Ngoài ra, nếu quan sát kỹ, trên trán của Diệp Mộ Cẩn có một đốm sáng mờ nhạt lúc ấn lúc hiện giống như một dạng tín hiệu nào đó.
"Mộ Cẩn thế nào rồi?", Tống Cẩm Phồn khẽ hỏi, tình trạng này cũng đã kéo dài khá lâu, từ khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt, Tiêu Nhược Dư cứu được tất cả bọn họ và dẫn họ tới trốn sau một căn nhà cũ ở Ma Thành, Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn trong tình trạng như vậy.
"Cho dù thế nào, vẫn là chuyện tốt", Trần Chỉ Tình trầm giọng: "ít nhất cũng có thể chứng minh, Mộ Cấn vẫn chưa
Không tồi đâu!
Đây nhất định là chuyện tốt!
"Cô chủ! Mặc dù chúng ta trốn ở đây nhưng nhà họ Phong nhất định sẽ biết được và cũng sẽ đoán được kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh chính là ở Ma Thành", dì Cấm thở dài, nói.
"Tôi cố ý đấy!", ánh mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: "Hiện giờ chúng ta nấp ở đây cách kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh không xa.
Nếu lão già Phong Bất Hủ tìm kỹ thì có thể tìm được chút manh mối và tìm được vị trí của kho bảo vật.
Và đây chính là