"Bình tĩnh một chút! Cẩn thận bước vào trạng thái nhập
ma đấy!", giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên vang lên, dường như dòng suối trong trẻo đổ vào dòng nham thạch vô biên khiến Tô Minh trở nên lý trí hơn.
Ban nãy suýt nữa thì anh rơi vào trạng thái nhập ma.
"Khí tức của ông cụ Diệp và Diệp Võ đều tự hủy hết rồi", Tô Minh lẩm bẩm, trên mặt hiện ra nụ cười.
Đó là nụ cười của sự thống khổ, của sự phẫn nộ đến cực độ.
Sau đó Tô Minh đột nhiên thấy có chút hoảng loạn.
Mô Cấn đâu?
Lam Tuyết, Chỉ Tinh, Cẩm Phồn đâu hết cả rồi?
"Đám người Mộ Cấn đâu?", Tô Minh quay đầu lại nhìn Công Tôn Thần hỏi.
Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nối.
Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.
Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.
Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra.
"Anh Tô Minh!", đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: "Chúng...!Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh".
Đám người đó bật khóc như trẻ con.
"Đám người Mộ Cấn đâu rồi?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
"Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu Lam
Tuyết, Trần Chỉ Tinh, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi",
Ngô Yên cẩn thận nói.
Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới miễn cưỡng dịu đi