"Tôi đã cho các người một cơ hội sống, tại sao lại không biết trân trọng?", trong mắt Tô Minh lúc này chỉ còn lại Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, hoàn toàn không đếm xỉa tới nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, anh nhìn chằm chằm hai bố con Cơ Thương Hải, hờ hững nói.
Cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm dường như không thể đứng vững nữa, không biết vì sao khi bị Tô Minh nhìn chòng chọc như vậy, trong lòng hai người họ có một nỗi kinh hoàng khó tả.
Như thể cả người bị nhét vào trong quan tài.
"Tô Minh? Cậu có phần ngạo mạn rồi đó!", Cơ Nhất Phàm mở lời, gắt gao nhìn Tô Minh, rút ra thanh kiếm giắt nơi thắt lưng ánh lên tia sáng sắc lạnh, đây là một thanh bảo kiếm hiếm có.
Khuôn mặt Cơ Nhất Phàm có chút vặn vẹo khó coi bởi Tô Minh vậy mà coi thường hắn ta.
Tô Minh vẫn như cũ phớt lờ Cơ Nhất Phàm, anh sải bước tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải cùng Cơ Khâm.
"Cậu thành công chọc giận bản công tử rồi đó”, giọng nói của Cơ Nhất Phàm càng thêm lạnh lùng, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhịp chân trở nên dồn dập, giống như một cơn gió lốc mạnh mẽ cuốn về phía Tô Minh, trong không khí rít lên từng hồi tiếng lưỡi dao sắc bén quét ngang.
CỔ tay hắn uyển chuyển biến hóa, không ngừng dao động xoay chuyển, kiếm pháp linh hoạt, chân khí gầm thét, thi triển ra Yên Ba kiếm pháp.
Đây là một trong những kiếm pháp mạnh nhất của dòng chính nhà họ Khâm.
Rõ ràng, tuy rằng ngoài miệng hắn xem thường Tô Minh nhưng hành động thực tế lại rất thận trọng, không hề coi thường anh, rốt cuộc hai người họ cũng ở cảnh giới giống nhau.
Trong