Sắc mặt của Tiêu Nhược Dư cũng biến đổi.
Đám người Tống Cẩm Phồn cũng biến sắc.
"Tôi đây!”, Tô Minh đi đến trước phòng rồi xuất hiện trước mặt mọi người.
Dì Cầm ngây người ra.
Tiêu Nhược Dư cũng vậy.
Tôi...!Tôi...!Tôi chết rồi sao? Tôi lên thiên đường rồi sao? Anh
Tô Minh! Em nhớ anh!", Tống Cấm Phồn mơ màng nói, lúc này nước mắt lưng tròng.
Mọi cảm xúc tủi thân, nhớ nhung, sợ hãi và đau xót đều trào ra.
Cô ta lao đến ôm chặt Tô Minh.
"Chồng ơi....!Anh...!Anh vẫn còn sống", Trần Chỉ Tình đỏ ửng mắt, vừa khóc vừa cười, nói.
Lam Tuyết thì ôm miệng, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.
"Á? Anh Tô Minh! Anh vẫn còn sống?", lúc này Tống Cẩm Phồn mới phản ứng lại, vui mừng phát điên.
"Cô chủ! Cậu chủ Tô vẫn còn sống", dì Cầm có chút mất hồn, thật sự không thể tưởng tượng nổi Tô Minh...!vẫn còn sống?
Sao lại có thể thế được?
Đúng là kỳ tích.
"0! Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng? Chết rồi tái sinh? Thú vị đấy, đúng là rất thú vị", đúng lúc này, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Minh.
Đồng thời lúc này, Tô Minh cũng nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn đang nằm trên giường cách đó không xa, cảm giác chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.
Tô Minh cũng phát hiện ra điều bất thường.
Mặc dù Mộ Cẩn không còn sức sống nhưng trên người vẫn có ánh sáng mờ ảo, vẫn còn có hơi ấm nồng nhiệt.
"Phượng hoàng? Phượng hoàng hồi sinh?", sắc mặt Tô Minh đỏ ửng.
Anh thấy vui mừng!
Vui