Giọng Dương Phụng Lăng đầy vẻ căm giận.
"Muốn Đại trưởng lão Huyền Thanh Tông tôi quỳ xuống dập đầu cho đến chết?", Trần Thông Vận cười lạnh: "Được, giỏi, tuổi trẻ! "
Trần Thông Vận còn định nói gì thì ai ngờ Tô Minh đã hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, tới đi!"
cả người Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.
Anh rất muốn đánh nhau thử với Trần Thông Vận.
Nên vừa hét xong.
"Thiên vẫn Kiếm!", Tô Minh bèn gầm lên.
Cần gì phải che giấu thực lực nữa?
Sức mạnh 600 ngàn ký cộng vời kiếm ý, kết hợp lực
ngưng tụ và quy luật không gian.
Một nhát kiếm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được lẳng lặng hòa vào không gian mà chẳng có chút dao động nào, đã vọt tới trước mặt bóng người cao to hình thành từ thần hồn của Trần Thông Vận đang lơ lửng giữa không trung.
Nhát kiếm ấy nhỏ như một sợi tơ.
Nhưng lại vô cùng sắc bén.
Sắc bén đến nỗi chỉ vạch ra một vết cắt nhỏ xíu thôi cũng đã cắt nát không gian ở Huyền Thanh Tông.
"Sức mạnh kia? Cũng thú vị đấy chứ", gương mặt bóng thần hồn cao to của Trần Thông Vận khẽ nhăn lại giống như mây mù chợt nhúc nhích đầy vẻ kỳ dị, toát ra sự kinh ngạc xen lần chút nghiêm túc.
Sau đó, Trần Thông Vận giơ tay lên.
Một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đầy khí thế, kéo theo không khí như tiếng gió rít đập tới.
Một chưởng ấy vừa đánh ra, toàn bộ dãy núi Đông Tự chợt rung lắc,