“Cậu chủ, lần sau đừng mạo hiểm nữa”, lúc này, ông lão tên Mộc đứng bên cạnh Thẩm Dật, vẻ ngoài tầm thường, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì mà chỉ nhắc nhở Thẩm Dật một câu.
“Vâng, Thẩm Nhi đã rõ”, Thẩm Dật cung kính nói.
Ông Mộc tên đầy đủ là Thẩm Mộc, là trưởng lão đời trước trước trước nữa nhà họ Thẩm, là một trong các thái thượng trưởng lão.
Ông ta đã 270 tuổi, sống lâu đến hóa thạch, địa vị dù là ở nhà họ Thẩm hay cả thế giới này đều rất cao.
Thẩm Dật biết ông Mộc luôn là người bảo vệ của mình nhưng từ trước đến nay đều không cần ông ta phải ra tay, hắn không quá rõ thực lực của ông ta mà chỉ biết là ông ta rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Quá khủng khiếp!
Nhưng cũng may!
Cũng may là ông Mộc mạnh như vậy nếu không hắn đã chết rồi.
Thẩm Dật không khỏi run lên một cái, vài phút trước, Tô Minh bắt đầu dùng sức, loại sức mạnh đáng sợ đó đã truyền vào trong cổ hắn rồi!
Cảm giác sợ hãi đó khiến hắn nhớ cả đời!
“Chàng trai trẻ, khả năng hồi phục của cơ thể cậu còn đáng kinh ngạc hơn tôi nghĩ”, Thẩm Mộc nhắc nhở Thẩm Dật xong thì nhìn về phía cái hố cách xa đó.
Bởi vì lúc trước Thẩm Mộc và Thẩm Dật đều quan sát trận chiến giữa Tô Minh và Huyền Thanh Tông nên biết khả năng hồi phục khủng khiếp của anh, cho nên vừa rồi ông ta cố ý ra tay mạnh hơn vài lần.
Không ngờ…
“Ông Tân, Ông Khâu, ông Chiêu, ông Việt, bốn người các ông còn không mau giết hắn?”, Thẩm Dật trầm giọng nói với vẻ lạnh lẽo cùng oán độc.
“Vâng, cậu